Cuộc dong ruổi của ngôn từ [1]

 

Vậy thì ngươi hãy viết những gì đã nhìn thấy,
những gì đang diễn ra, và những gì sẽ xảy ra sau này
SÁCH KHẢI HUYỀN/ CHƯƠNG THỨ NHẤT/ĐOẠN 19
 

 

 

đôi khi như thể người ở từ xa trò chuyện với tôi, lại nghe thấy những lời vô thanh, nó là những cung bậc của tạo tác, lời, và những động thái nghìn năm không mỏi, ta ngồi trên đỉnh thời gian xem xét, một tiếng gọi thầm của con ong cái kiến cũng quan trọng bằng cuộc thoát xác của một giống loài, ta có hỏi thử một loài hoa chưa kịp đặt tên, mi muốn có một cách gọi  như những âm tiết lan tới tận mọi cõi bờ, hay chỉ một từ đơn giản, không cần đâu, lần đầu tiên ta nghe thấy sự lãnh đạm của tạo vật, tạo tác là cõi gian truân, ta đi, nghe thấy cả những ca ngợi, biết ơn, lẫn những nguyền rủa, đôi khi cứ muốn kéo dài trì trệ ra cho đỡ bớt loạn lạc, ta đã tạo ra những mẫu hình có vẻ chói lọi màu minh triết, nhưng thật ra là sự sắp đặt trì trệ, một nghìn năm thử sức con người, một nghìn năm buồn chán, sự thử sức nào cũng mang lại những hình hài rách nát, vậy thì người định sẽ làm gì, tôi hỏi, và ngồi nán lại giữa khuya, tiếng cựa mình của cây lá trong vườn cứ làm tôi có cảm tưởng người đang tiến lại gần, mấy mươi năm sau tôi lén hé cửa dòm, thấy người trong bộ áo khinh cừu…trăng sáng, chừ, mồ hôi ướt đầm lưng ngựa, có ai đó, chừ, vừa bước ra khỏi giấc mơ, bài ca trăng sáng người viết cho ai, tôi chưa biết,

 

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
10 AM   15.9.2022
[Trong CUỘC DONG RUỔI CỦA NGÔN TỪ]