Những đứa con thất thủ của đất / trong cuốn sổ ghi chép của tôi

Giovanni Bosco/Ý

 

 

 

[*] trong cuốn sổ ghi chép của tôi:
tuổi thơ, ông vua không có ngai vàng, ngồi trên hoàn vũ, nghe tiếng hót ngọng nghịu của chim, ồ, mi, lũ chim, có phải là lũ mi đang nói về loài giống mình, ta biết những cuộc bay xa của lũ mi, tới tận  đảo Corse, hay tới tận miền Sibérie lạnh lẽo, biển Aegea từng in bóng của tổ tiên lũ mi, bóng của tổ tiên lũ mi và bóng của những con người khổng lồ, thời trí khôn nhân loại đã bước ra khỏi sự mê hoặc của các thứ  nhịp điệu của mùa, những con người khổng lồ đã bước lên bờ xứ mặt trời mọc Anatolia [Tiểu Á], cuộc đứt gãy của đất, và cuộc nối lại minh triết của người, cuộc tung hoành của chữ về đất, nước, lửa, khí, các vị thần trong bộ áo giáp chống lại sự sai lầm xáp vào bầu trời mùa thu để nghe những tường trình từ phía mù sương, không phải là giai nhân đâu, mà là các thi  nhân  mặc áo lụa hồng của thời trục huy hoàng, ở thành cổ Athens ai đang hát bài nguyệt tận, và ở hòn đảo Crete nhiều sự tích  các dũng sĩ đầu ngựa mình người đang chơi trò chơi múa gươm,  các học trò của Aristoteles nói với thầy mình, rằng, sáng hôm nay bọn họ đã nhìn thấy ranh giới giữa chân lý và sai lầm, thôi đi thói tà ngụy, ở quảng trường Agora  ai đó đang mắng mỏ các nhà biện thuyết đang cố đọc cho hết những bản trường ca về sự tiến hóa của các loài, ồ, mi những con chim bay lạc, miền sử lịch còn đấy sương mù, rắc rối những tình cảm về tổ quốc về  nòi giống, rắc rối những bài ca giữ nước hát không đúng chỗ, lũ mi, những con chim bay lạc, tuy vậy, vẫn còn may mắn hơn những con người đi lạc, tự lúc nào nhỉ, thứ tri thức vá víu vón cục như hòn sỏi dưới đáy khe, thứ tri thức ô tạp, buồn cười thay, nghĩ ngợi gì khi nghĩ tới đó thì gọi là đỉnh cao, không thẻ nghĩ nữa, thứ tri thức có vẻ tân kỳ cứ như giấc mơ không đầu không cuối, khi nhân loại tỉnh ra thấy mình đang ở cuối con đường hầm, tự lúc nào nhỉ, chỉ có một người thôi, một người mang mề đay kim khánh đứng trên cần lao, nói, ta là sứ giả của hòa binh đến giải cứu các người đây, cuộc giải cứu có tính chất toàn nhân loại bằng cách phải giết chết một trăm người gọi là kẻ thù, để cứu một người gọi là bạn, một thứ ít mờ/ismes của thời đại, rốt cuộc chỉ thấy máu đổ và sự trống rỗng kinh hoàng trong trí óc nhân loại, tự lúc nào nhỉ, bọn đầu nậu của chính trường ngủ trong hang động xây bằng tiền của các ngân hàng lớn và bằng máu của các thế hệ người cày, buổi sáng, bọn họ thức dậy, ngáp, và bắt đầu tuông ra thứ kho tàng từ ngữ trích từ ngôn ngữ của các băng đảng cướp bóc trích từ ngôn ngữ của của những cuộc chém giết trích từ cuốn từ điển chuyên về những điều độc ác  và dơ bẩn trong lịch sử nhân loại, tuổi thơ, ông vua không có ngai vàng, ngồi trên hoàn vũ, nghe bọn đầu nậu chính trường nói cứ tưởng lũ quỉ dữ đang tràn vào cõi nhân gian, ồ, mi, lần này thì lũ quỉ trong chuyện kể của mẹ ta đã đến thật rồi, sự tưởng tượng của tuổi thơ đã thành sự thật rồi,
[xin lỗi ngài, đức Phật, bỡi khi viết xong đoạn này tôi cứ muốn nói đó là kinh Bát Nhã của thời hiện đại]

 

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi lị Thi Nại]
10.30 AM  9.1.2022
[trong tiểu thuyết đang viết: NHỮNG ĐỨA CON THẤT THỦ CỦA ĐẤT]