Những đứa con thất thủ của đất/Trong cuốn sổ ghi chép của tôi


Willem de Kooning/Mỹ-Hà Lan

 

 

 

*trong cuốn sổ ghi chép của tôi,

mi, đất làng ta, nguồn cội của thi ca này, ta viết giữa hơi thở của lá, của chim, của những sự tích đằng đẵng niềm cố quận, hết thảy đều là chuyện cũ, đều thở bằng hơi thở của mi, đất làng ta , mi cưu mang chín khúc mang nặng của mẹ ta, mi cưu mang  bảy mươi hai khúc cần lao của cha ta, mi cưu mang ta thành bụi bặm, người ta chỉ phủi lên áo khinh cừu của mình thì biết ta là bụi bặm, trong cuốn sổ trời, ghi, mi là trích ra từ một cuộc lưu đày, để cho mi hiểu ra tồn tại là một cuộc lưu đày, trước hết mi là sự khiếm khuyết cả trong tên gọi, khiếm khuyết cả trong thể hiện bản ngã của mình, đó là cuộc giải cấu trúc về một miền dị biệt, sự tạo núi sông, bàn tay nguyên thủy của tự nhiên, và sự tu sửa của con người, đôi khi người ta chỉ gọi tên mi, rồi cứ để yên vậy, việc còn lại chỉ là sự chiêm nghiệm, sự chiêm nghiệm kéo dài hằng trăm năm, nghìn năm, để cho mi hiểu ra tồn tại là một cuộc thách thức, trước hết mi là sự cằn cỗi, để cho cỏ cây biết cách vươn lên trước hết mi phải là sự cằn cỗi, sự bó buộc có tính định mệnh, đó là thuộc về cái dự án vừa nghiêm cẩn vừa đùa cợt của hoàn vũ, chẳng có sự ưu đãi nào cả, cũng chẳng có một chương trình riêng tư nào cả, mùa hè mi hứng chịu những cơn nắng cháy da, mùa đông mi hứng chịu những cơn mưa sũng nát, mùa đông lũ chim đến trú ngụ trong đôi cánh rũ ướt của mi, thật ra, mi phải đem hết sức lực của mi ra người làng ta mới có hạt cơm ăn, mi, đất làng ta, nó là nụ cười, tiếng khóc,  những lời thành kính cất lên suốt chiều dài sử lịch, nhưng, mi, đất làng ta, nó là trí tuệ của sự lặng lẽ, khởi lên từ bản thể vị tha, đất làng ta, nó là mẹ của hết thảy những cuộc sinh thành, nhưng rồi những đứa con của mi sẽ làm cho mi đau khổ, sẽ có những chiều vàng ố câu kinh ca ngợi sự lầm lẫn,  

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
9.30 AM    18.1.2022
[trong tiểu thuyết đang viết: NHỮNG ĐỨA CON THẤT THỦ CỦA ĐẤT]