Thi pháp của đất/Nó là chỗ cuối cuộc chơi

Hình ảnh trích từ https://www.pinterest.com

 

 

 

tôi lần dò theo một góc nhỏ của quá khứ nghìn năm, thứ thời gian kết tụ cứ thơm mùi miên viễn [em cứ lấp lánh màu thiên thể/tôi ngồi im giữa muôn nghìn triệu sao đêm để chờ] một con ốc sên đang ngủ nơi bờ suối, nghe bước chân tôi mở mắt nhìn, cái nhìn thân thuộc như thể chúng tôi là bạn bè lâu năm, không có ta thì mi đừng hòng nhận ra con người trần thế, một con nhện đang giăng mắc thời gian, nói, con ốc sên chỉ cười, quả tình, nếu không có con nhện làm công việc nối kết các thứ yếu tố thời gian thì tôi cũng không hiểu loài người chúng ta chỉ là lớp sinh vật có sau loài ốc sên rất lâu, nhờ có con nhện tôi biết là mình đang ở vào thời văn minh số hóa, nhưng lại sợ quên mất đường về, không sao đâu, bạn cứ đi về phía có hoa đá đỏ sẽ luôn thấy bình yên, tôi nghe thấy tiếng nói ấy từ một giọt sương đang tan trên vai tôi, hoa đá đỏ ư, tôi chỉ nghe tên loài hoa ấy trong một giấc mơ đã lâu, và giọt sương đang tan trên vai tôi không phải giọt sương buổi sớm khi mặt trời chưa lên, mà là sự đọng lại của mấy nghìn năm nước mắt nhân gian, thì ra, tôi đã hiểu, khi ta bước vào cái góc  nhỏ của quá khứ nghìn năm là phải gánh lấy một phần khổ đau trần thế,  

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
9 AM  3.7.2022

[trong trường ca đang viết: THI PHÁP CỦA ĐẤT]