Về trường hợp của H. [mười một]

Đã đăng Về trường hợp của H.  [1] [2] [3] [4] [5][6][7] [8][9][10]

mùa đông ẩm ướt nặng nề, buổi sáng có vẻ như thời khắc làm tôi cảm thấy lo âu, bỡi giấc mơ khi đêm còn để lại một chi tiết khá lạ tôi không thể không nghĩ ngợi, trong giấc mơ khi đêm tôi đã nhìn thấy người đàn ông ở nhà kế cạnh nhà tôi có mặt trong đám dân làng đi nghe diễn thuyết, ở trong mơ, khi ông ấy nhìn thấy tôi thì lập tức cuống cuồng bỏ chạy, chuyện trong mơ có vẻ như một thứ tín hiệu nào đó về cuộc đời của người đàn ông láng giềng tôi biết rất ít, sáng ra, lúc nhớ đến chi tiết này, tôi nghe bước chân ông đi lại trong căn nhà kế bên, chốc chốc lại ho lên, rất to, cái giả thuyết ông ấy sắp bỏ nhà ra đi mỗi lúc một rõ hơn trong ý nghĩ của tôi, tôi quyết định sang nhà ông xem thử, thì thấy cửa đóng, có tấm giấy dán trên cửa: chủ nhà đi xa, xin đừng gọi cửa, vậy là ông ấy đã đi thật rồi, tôi lao xuống đường, và cũng chẳng hiểu vì sao tôi phải đi tìm ông với cái giả thuyết kỳ quái là ông ấy đã trốn bỏ thành phố ra đi,  vì sao phải trốn bỏ, và trốn bỏ đi đâu thì tôi không biết, chỉ thấy cái giả thuyết kỳ quái ấy làm khốn khổ nghĩ ngợi của tôi, bao nhiêu năm sống cạnh người đàn ông ấy tôi biết rất ít về ông: người đâu mấy tỉnh trong nam đến thành phố này lập nghiệp đã lâu, khi tôi rời đất quê đến sống ở căn nhà cạnh nhà ông thì được biết, rằng, vợ và đứa con duy nhất của ông đã chết từ lâu, rằng, ông có vẻ giống với một nhân vật tiểu thuyết là gom hết số tiền bấy lâu làm được và tính toán khi ăn hết số tiền ấy thì ông quá tuổi trăm và sẽ lìa bỏ cõi đời, làm bài toán xong ông quyết định không làm gì nữa, chỉ nằm không ăn cho hết số tiền ấy rồi chết, thế thì vì sao lại phải bỏ nhà ra đi, và có thật là ông đã bỏ nhà ra đi hay không, tôi vừa chạy đi tìm ông, vừa nghĩ ngợi, cái vẻ hớt hải vừa đi vừa cắm đầu cắm cổ chạy của tôi khiến nhiều người đi đường cũng hoảng lên, cũng cắm đầu cắm cổ chạy theo tôi, rồi tôi cứ thấy chờn vờn trước mắt hình ảnh ông ấy đang chạy trốn nên tôi lại cố chạy nhanh hơn, rồi hết thảy người trên đường phố đều bỏ chạy theo tôi, người ở các nhà hai bên đường phố thấy chúng tôi chạy cũng ùa ra đường, chạy với chúng tôi, đến lúc này tôi cũng thấy rối lên vì chẳng hiểu vì sao mọi người lại bỏ chạy như thế, nhất định phải có một lý do nghiêm trọng nào đó chứ không phải thấy có người bỏ chạy thì tất cả đều bỏ chạy, cái ý nghĩ đi tìm người đàn ông láng giềng bấy giờ đã tiêu tan hết,  trong đầu tôi lại dấy lên bao nhiêu giả thuyết cho cái lý do vì sao mọi người bỏ chạy, nói gì thì nói, thấy mọi người có vẻ hoảng lên, cắm đầu cắm cổ chạy, tôi cũng hoảng lên, và căm đầu cắm cổ chạy theo bọn họ, cái tin người trong thành phố bỏ chạy lan nhanh quá, khi chúng tôi chạy đến đoạn phố ấy thì thấy có đám người đang chạy ngược về phía chúng tôi, hãy quay lại đi, ở đó nguy hiểm lắm, bọn họ kêu lên, và đám người chúng tôi đã lập tức quay lại nhập vào đám người ấy, nhưng khi đến đoạn phố ấy lại thấy một đám người khác, đông lắm, đang chạy ngược về phía chúng tôi, hãy quay lại đi, ở đó nguy hiểm lắm, bọn họ gào lên, vậy là bọn chúng tôi phải quay sang một hướng khác, chạy một chặp tôi thấy bọn chúng tôi đã ra khỏi thành phố, một miền quê buồn bã, trong lúc tôi vừa chạy vừa nghĩ về cái miền quê ruộng đồng cằn cỗi, nhà cửa thưa thớt, heo chó thì chạy loạn xạ trên đường, thì một đám người từ trong làng túa ra, chạy ngược về phía chúng tôi, hãy quay lại đi, ở đó nguy hiểm lắm, bọn họ kêu lên, vậy là chúng tôi phải quay sang hướng khác, có vẻ như hết thảy chúng tôi đều mất phương hướng, cái buổi sáng chết tiệt, tôi phải chạy đến hụt cả hơi, vả cũng chẳng biết vì sao tôi phải chạy trốn như thế,

 

tôi đã chép xong câu chuyện kể của H. và cảm thấy như mình cũng đang rơi vào giấc mơ,

 

giã
tháng 10.2018
tháng 12.2018

 

[hết tiểu thuyết]

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.