Về trường họp của H. [3]

 

Đã đăng Về trường hợp của H. [1] [2]

đêm, tôi lại nằm mơ thấy lại con đường đi học thời niên thiếu, con đường bây giờ được đắp cao hơn, rộng hơn, như những lần mơ trước, tôi vẫn thấy tôi từ trường học trở về quê, nhưng đi một chặp tôi lại thấy mình không còn là anh học trò nữa, con sông lúc nào cũng cạn nước bây giờ đã thành con sông sâu với bở dốc đứng, lữ khách đi giữa lởm chởm trần gian, lửa lòng thôi đỏ… có tiếng hát ở đâu đó, bấy giờ tôi thấy mình là khách đường xa đang bối rối khi nghe thấy khúc ca về những kẻ lỡ đường, bỡi bấy giờ, ở trong mơ, chính tôi cũng không biết là mình đang đi đâu, về đâu, rồi đám người khiên gỗ đã kéo tôi vào một ngõ ngách khác của cuộc sống, ông định sang sông phải không, những người khiên gỗ hỏi, tôi nói là mình cũng định sang sông, nhưng bọn họ bảo tất cà thuyền bè trên sông đều dùng cho việc lên thượng nguồn tải gỗ về xây đàn tế trời, tôi thấy mình đứng nơi khoảnh đất rộng ven sông nhìn trời và nhìn những gỗ núi nằm ngổn ngang đó đây, như thế là tôi chẳng thể sang sông, nhưng đàn tế trời là gì, tôi không biết, và bấy giờ tôi cũng không muốn biết để làm gì, nhưng những người khiên gỗ đã nói ra: một ông cấp trên ở kinh về nói chúng tôi đã quyết xây đàn trế trời ở nơi đất thiêng này, sau đó thì hết thảy thuyền bè trên sông được điều động đưa dân phu lên thượng nguồn đốn gỗ, và chuyển gỗ về, tôi  bắt đầu lục lọi trong ký ức coi thử đàn tế trời nó là  gì, và chỉ biết một cách đại khái, rằng, một địa điểm, hay nơi chốn, bỗng được nghĩ ra từ đầu óc của đám vua quan thời trước, rằng ở chốn đó, bọn họ có thể  giao tiếp với thứ thế lực siêu nhiên được gọi là trời, xưa, các vua chúa của đất nước tôi có lập đàn tế trời hay không, tôi  cũng không còn nhớ được, đất thiêng, với đàn tế trời, những khái niệm ấy, tôi biết tỏng là thưộc thứ phạm trù nhằm áp đảo đám dân bị trị, nhưng bấy giờ chúng vẫn làm mệt nhoài đầu óc của anh khách  đường xa đang mất hướng đi là tôi, hay đấy là phương cách mới của những nhà trị nước đương đại, nhưng tế trời để làm gỉ nhỉ, chỉ cần đám man rợ trong nước tiếp tay với đám man rợ ở ngoài nước là một nền văn minh tiêu tan, ở trong mơ tôi thấy mình đang nằm dài trên bờ con sông nhộp nhịp những người khiêng gỗ để chờ nhìn thấy cho được đàn tế trời, tôi thấy mùa thu đang làm cho những buồn bã đọng lại thành những hạt nhỏ như những hạt bũn dưới lưng tôi, ở trong mơ tôi thấy mình nằm lắng nghe những câu chuyện của những người khiêng gỗ có vẻ chẳng ăn nhập chi với chuyện xây đàn tế trời, rằng lũ chim sáo mấy trăm năm vẫn ngủ trên  các bờ tre làng bỗng bỏ đi hết, rằng cứ lắng thật kỹ thì mấy năm nay vẫn nghe thấy có thứ tiếng sấm kỳ dị vang lên trong đêm trừ tịch, rằng chỉ là một tiếng chó bỗng tru lên vào lúc giữa khuya nhưng mấy hôm sau lại có nhiều người trong làng chết, tôi nằm lắng nghe bọn họ, và mơ hồ nhận ra những con người chất phác ấy dường đã nhận ra những tín hiệu lịch sử chẳng vui nào đó và không thể không kể cho nhau nghe, ở trong mơ tôi thấy mình nằm lắng nghe đám người khiêng gỗ trò chuyện nhau, một chặp thì thấy đàn tế trời đã dựng xong, đài cao mười trượng, tôi lơ mơ thấy như có ai đó bước lên lễ đài, không phải, chỉ nghe thấy có giọng nói có vẻ hơi trịch thượng ở đâu đó, cách ăn nói của một nguyên thủ quốc gia,

Leave a Reply

Your email address will not be published.