Về trường hợp của H. [4]

Đã đăng Về trường hợp của H.
[1]
[2] [3]

 

mùa đông, tôi bước đi giữa phố xá ẩm ướt, mấy mươi năm thành phố tôi yêu vẫn nhìn tôi với cái nhìn như cũ, thân tình mà xa lạ, bỡi, kẻ đi chân đất bỗng bị cuộc đời xô đẩy đến chốn phố phường là tôi, tiếng gà gọi sáng vẫn cứ trì hoãn trong trí nhớ của kẻ bất đắc dĩ phải nhập vào thứ hình thái cư trú vẫn được coi là đầu mối, tự buổi nào, thứ hình thái cư trú có tên là thành phố [city] vẫn được coi là nơi bắt đầu các nền văn minh nhân loại, mấy mươi năm thành phố tôi yêu vẫn coi tôi vừa như dân của nó vừa như kẻ ngoại cuộc, bỡi, bờ cỏ đồng làng, chứ không phải những con đường phố đông đúc người đi, choáng hết trong tận cùng trí nhớ của tôi, dù sao thì tôi cũng đã quen với dòng xe cộ trên đường phố, bước đi trên đường phố là chấp nhận chúng, chúng kéo tôi theo, hay tự mình theo chúng, tôi cũng không biết, dường như đây cũng chỉ là những chuyển động trong vô vàn chuyển động thế giới tự thể hiện mình, mấy mươi năm những con đường phố những hè phố những nhà phố những ngả phố tôi ngang qua, những người tôi gặp, hay nhìn thấy, thật nhiều, nhưng tất cả chỉ còn đọng lại những khái niệm mơ hồ như những trò chơi của  ảo ảnh, những người tôi gặp, hay nhìn thấy, là rất quen, bỡi đấy là những gương mặt người, nhưng lại rất xa lạ, bỡi tôi không biết chính xác họ là những ai, mấy mươi năm tôi vẫn chia xẻ những vui buồn của phố xá, tôi đã ngang qua những cuộc đến và đi, cũng giống bất cứ nơi nào trên mặt đất, cái cách hiện hữu của phố xá ở đây là chẳng theo một trật tự nào cả, có vẻ tồn tại ở đây như một cuộc rút thăm có thưởng, mà kẻ  chỉ huy cuộc chơi là tay bạt mạng, này, chắc mi không còn nhớ ta, nhưng ta thì nhớ mi, bỡi không biết bao nhiêu lần ta dừng lại nhìn mi, tôi dừng lại trước một cột đèn đường quen thuộc, và nghĩ ngợi, cái vẻ oanh liệt đêm đêm làm sáng trưng con phố giờ đây đang nhường chỗ cho những mưu toan vội vã và phức tạp  của nhân loại, tôi nghĩ về cây cột đèn dường, và không bỏ sót chi tiết nào đang diễn ra trên thứ thân thể bê tông cốt thép của nó, một anh thợ khoan giếng, một xí nghiệp chuyên hút hầm cầu, một chàng gia sư chuyên kèm trẻ bậc tiểu học, rất nhiều những người muốn bán nhà, và cho thuê nhà, vân vân, tất cả bọn họ đang tranh nhau đứng trên thân thể cây cột đèn đường để quảng bá công việc của mình, ta xin chào mi cây cột đèn đường thời hiện đại, bỗng tôi có chút ngậm ngùi về cây cột đèn đường quen thuộc, rồi, tự lúc nào không hay, tôi đã ngồi trước biển, mặt trời đã lên cao nhưng vẫn còn chìm trong những đám mây mọng nước, người đàn ông vá lưới có vẻ cũng giống tôi là thích ngồi nhìn biển ẩm ướt, chỉ khác một chút là ông ta vừa vá lưới vừa nhìn biển, hòn cù lao quen thuộc sáng ấy chỉ còn nhìn thấy như một dấu chấm tay, hay cũng chỉ là một trong muôn ngàn cách tồn tại thế giới này tự thể hiện mình, người đàn ông vá lưới có vẻ chẳng nhìn thấy ai ngoài ông và ngôi miếu thờ biển ông đang dùng làm điểm tựa cho khung giàn vá lưới của mình, cũng ngoài bốn mươi,  da rắn chắc, hơi đen, dân đi biển mà, tôi thử quan sát, có vẻ vá lưới chỉ là cái cớ để ngồi nhìn biển ẩm ướt, như một cách vô thức, đôi tay ông gắn với con thoi chỉ trên giàn  lưới, ánh mắt đăm chiêu, buồn, hơi ngầu đỏ như mách bảo với tôi rằng ông đang uất ức hay buồn khổ chuyện gì đó, một con còng chạy lạc, chắc vậy, bỗng trèo lên người tôi khiến tôi hốt hoảng kêu lên, và tất nhiên, người đàn ông vá lưới không thể không cứu tôi bằng cách tóm lấy con còng đang bám trên lưng áo của tôi, không sao, đôi khi lũ còng chạy lung tung thế, từ cảnh im lặng đáng sợ bỗng cất lên giọng hiền lành của người vá lưới, nhưng liền đó, dường ông ấy lại sợ kẻ khác nhìn thấy ý nghĩ mình, lại lầm lỳ như trước, tôi đọc được tâm trạng ấy, rất ái ngại, chỉ thử nói ra được một câu: trời hết động chắc là đi biển trở lại, tôi nói, nhìn ông, phải chờ tới thời con cháu may ra biển mới có chỗ cho những kẻ như bọn tôi, ông nói, chẳng nhìn tôi, rồi đứng lên, lặng lẽ đi về phía hướng tây thành phố, tôi cũng đứng lên, bước lại ngôi miếu thờ biển, thử đặt tay lên tấm lưới  rách lỗ chỗ, chẳng lẽ con người ấy  quyết định rời bỏ biển ra đi, tôi nhìn theo người đàn ông vá lưới, nghĩ ngợi, và thấy hoang mang trong lòng,

Leave a Reply

Your email address will not be published.