Về trường hợp của H. [5]

Đã đăng Về trường hợp của H.
[1]
[2] [3] [4]

 

nhưng có một thứ, ở thành phố này, khiến tôi, và bao nhiêu người khác nữa, luôn cảm thấy hoang mang, nếu không nói là rối rắm trong nhận thức, rất rối lắm, Paradise Linh nó là cái gì, đang mọc lên một nền văn minh, không phải, Ur, Babylon và Ninive mọc lên trên bùn lầy giữa hai con sông Tigre và Euphraye, Tây Á, và Mohenjo daro mọc trên phù sa sông Indus, Ấn Độ, năm sáu nghìn năm trước những nền văn minh ấy mọc trên những thứ không phải là chúng, Paradise Linh là phố mọc trên phố, hay Paradise Linh là huyền thoại của thời đương đại, không phải là tôi muốn làm cho sự việc trở nên nghiêm trọng, nhưng rõ ràng, phải là ngôn ngữ khẩn thiết mới có thể bày tỏ một sự việc khẩn thiết, ngay cả sự bắt đầu của nó đã là khẩn thiết, hết thảy phải dãn ra, những nhà phố lâu đời,  hay khu dân cư mới thành lập, tất cả đều phải dãn ra, lệnh giải tỏa chẳng phải thứ thánh chỉ mang tính cách quân xử thần tử, mà rặt một tinh thần dân chủ, việc xây dựng thành phố cho đẹp hơn là việc của các bạn, hiện các bạn là đang làm chủ thành phố của mình, người ta nói, cả ngày lẫn đêm, trên các phương tiện truyền thông hiện đại, đấy, ngôn ngữ truyền thông rặt một tinh thần mới mẻ, việc xây dựng khu đô thị mới giữa lòng thành phố của tôi là thuộc hành trình văn minh của đất nước, ai lại không muốn nhìn thấy gương mặt đẹp đẽ của xứ sở mình nhỉ, Paradise Linh là chuyện sau này, còn lúc bấy giờ, trên các phương tiện truyền thông, người ta gọi nó là “công trình thế kỷ”, tôi bước dọc theo bờ tường khu dinh thự  giàu sang bậc nhất nước nghĩ ngợi về buổi ban đầu của nó, buổi cả thành phố ngóng đợi được nhìn thấy một cái gì đấy như những thịt da tốt tươi được thêm ra cho cơ thể ốm yếu là cái thành phố quá già nua cũ kỹ của chúng tôi,  những năm tháng đã trôi qua, và giờ đây là tôi đang bước dọc theo một cuộc ảo hóa, giống như tôi, em bé bán báo buổi sáng, bà chị bán rau cải ở chợ xỏm, bác xích lô ế khách, chẳng có chút hứng thú nào dù biết mình đang ngang qua một cảnh thần tiên nơi mặt đất, thì chẳng phải cảnh thần tiên là gì, bờ rào xi măng cốt sắt cao ngút đầu nhưng chẳng có vẻ gì là tường rào bỡi sự phù trợ của những kỳ hoa dị thảo, chúng là tường hoa [tường hoa ong bướm đi về mặc ai] mặc dù bản chất của chúng là thứ tường thành kiên cố kiểu tường thành của các ancient cities [thành phố cổ đại], tôi cứ có thứ cảm giác xa xăm, từ bức tường thành đó đến các cao ốc bên trong là mù khơi, cái tài hoa của kiến trúc đương đại là làm cho tôi cứ có cảm giác xa xăm, mà thật, có ai ở thành phố này mà lại biết được những ai là đương cư trú và đang làm gì nơi những cao ốc đó, hằng ngày ngang qua cái ”công trình thế kỷ” đó người ta chỉ thấy được các thứ: cổng vào to lớn nguy nga  như cửa ngõ vào dinh thự của các bậc quí tộc với bản đề PARADISE LINH thếp vàng, và toán người bảo vệ mặc sắc phục xanh đi qua đi lại nơi cổng ngõ, có biết thêm chăng là do nhìn thấy trên đài phát hình, người ta đã nói thẳng trên đài phát hình, chen vào giữa những tin tức trong nước và thế giới, rằng, Paradise Linh là dành cho những ai muốn có một cuộc sống thần tiên ngay giữa thành phố già nua cũ kỹ này, có ai ở thành phố này mà không nhìn thấy [trên máy phát hình] cảnh hoàng hôn buông trên hồ bơi lung linh hương trời, con thiên nga trắng [ chẳng biết làm sao con thiên nga lại sống được ở cái xứ nóng như nung này] vươn cổ nhìn đôi uyên ương, thường là đám dân ngoại đẹp một cách man dại rảo bước trên bờ, có ai ở thành phố này mà không nhìn thấy [trên máy phát hình] , đúng hơn là hiểu ra massage nó là cái gì, nếu không phải là cảnh hầu hạ kiểu vua chúa  thời vua bảo bề tôi phải chết thì phải chết [quân vương  hạ giới, hề/phòng ốc phù hoa/lãng đãng mũ áo rối tung/ trần gian loạn nhịp vuốt ve/ giai nhân bất đắc dĩ hay không bất đắc dĩ, hề/ chân mềm tay mềm bụng dạ mềm, hề…], thật ra toàn bộ những thứ đó chẳng có nghĩa gì so với cưộc văn minh vật chất của loài người đương đại, trong cái thành phố già nua cũ kỹ này, cả tôi, người có chút chữ nghĩa, cả những em bé bán báo, cả những bà chị bán rau cải, cả bác xích lô ế khách, những người rất ít chữ, hay không có chữ, đều chung ý nghĩ rằng, làm sao cái khu phố thần tiên ấy lại mọc được trên đất đai của chúng tôi, vậy đấy, đôi lúc tôi cảm thấy vui vẻ một cách ngu ngốc, rằng, hay đấy là để chuẩn bị cho  thành phố điện tử tương lai như cấp trên của chúng tôi đã phác họa cho chúng tôi thấy, nhưng nhiều khi lại cảm thấy hoang mang một cách ngu xuẩn, chắc là cũng nhiều người hoang mang ngu xuẩn như tôi, rằng, đám người giàu có rồi sẽ lần lữa đến chiếm thành phố của chúng tôi để dựng lên những Paradise Linh  khác,

Leave a Reply

Your email address will not be published.