Về trường hợp của H. [2]

 

Đã đăng Về trường hợp của H. [1]

 

mùa đông, các trận gió mưa  có làm vẹo vọ chút ít gương mặt thành phố, nhiều cống rãnh bị ứ ngập, nước có làm cho các thứ rác rưởi tràn lên đường phố, gió lốc có làm hư hỏng các băng rôn cổ vũ cho đội bóng đá nữ của thành phố và chào mừng  đại hội võ thuật toàn nước sắp diễn ra ở thành phố, các nhà chăm sóc  gương mặt thành phố sau khi gửi thông tri xuống các thuộc cấp về việc khẩn cấp sửa sang lại gương mặt thành phố, còn làm ầm lên trên phương tiện truyền thông hiện đại, trên các loa phóng thanh trên các đường phố liên tục phát đi thông điệp mang tính thế kỷ, tôi nói mang tính thế kỷ bỡi những lời lẽ của nó là toát lên trí tuệ của thời đại, đừng hỏi gì cả, bỡi đấy là tất cả những gì còn lại sau những ngày mưa gió, phải lập tức làm biến mất những sai sót gây bỡi thiên nhiên, hãy nhớ, thành phố là khuôn mặt qui định cho vẻ văn minh đương đại… tôi phải cố chờ nghe lại lời mở đầu của thông  điệp cho bớt hoang mang, nếu không nói là cho bớt đi nỗi sợ hãi khi bỗng dưng nghe thấy lời lẽ của lũ giun dế trong giấc mơ khi đêm của tôi lại rơi vào miệng của những nhà chăm sóc gương mặt thành phố, rồi cả cái buổi sáng mùa đông tôi lao vào các đường phố có mắc loa phóng thanh để chờ nghe phát lại thông điệp có lời mở đầu khiến tôi không thể không nghĩ ngợi, có một chuyển dịch bí  ẩn nào đó giữa con người và lũ giun dế hay sao, tôi không biết, thông điệp vẫn tiếp tục phát đi  trên thứ nền nhạc nhẹ cộng với tiếng ồn của  phố phường, buổi sáng xe cộ thi nhau chạy trên đường phố, đám người bán hàng rong mỗi người rao lên một tiếng, đám người đi bộ mỗi người nói ra một câu, thành ra đường phố là một thứ dòng chảy hỗn âm cản trở mọi sự chú ý của con người, rốt cuộc, tôi đã nghe thấy một thứ khác, cái thông điệp của các nhà chăm sóc thành phố đã chấm dứt tự hồi nào, giờ đây là bài hành ca  của các nhà thiết kế thành phố tương lai, bài hành ca suốt mấy năm qua vẫn phát đi phát lại trên các phương tiện truyền thông, đài phát hình,  đài phát tiếng, loa phóng thanh…để cho thành phố tôi trú ngụ thấm vào xương cốt hình dạng của một thứ vật thể thông minh,  các nhà thiết kế gọi thành phố tương lai của chúng tôi là  thành phố của trí tuệ, lời tự thú của những kẻ yêu nước mình đến mức không có lời nào để diễn nổi, mỗi lần nghe lại bài hành ca ấy là tôi lại hình dung những nhà hoạch định tương lai thành phố của tôi như những nhà ái quốc đã để bộc lộ ra không còn sót một chỗ nào trong lòng yêu nước của mình như thể là những lời tự thú, tôi gần như nằm lòng hồn cốt  của bản hành ca, tương lai của chúng tôi là những công dân điện tử sống trong một chính quyền điện tử để đạt được mức tối ưu của các thứ chỉ số về dân chủ, về tư duy, về tiêu dùng, về cư trú…mỗi lần nghe bản hành ca ấy tôi như có vơi đi chút ít những nỗi lo, cơm áo và những thứ gọi là hạnh phúc của mỗi con nhỏ bé trong cuộc đời này vốn là những nỗi lo không kẻ nào là không có không đời nào là không có, tôi nghe, và cố tin chuyện tương lai ấy là thật, nhưng vẫn không tránh khỏi thứ cảm giác tệ hại, rằng, dường tác giả của bản hành ca đã bơi lội từ những khái niệm này sang những khái niệm khác, bỡi toàn bộ nội dung bản hành ca thực sự chỉ là niềm cảm hứng tột độ trên những hình tượng xã hội đẹp đẽ chỉ mới tồn tại trong sách vở, tôi cứ có cảm nghĩ tệ hại, rằng, các nhà hoạch định thành phố tương lai nói thật nhiều nhưng có vẻ như không biết là mình đang nói gì, thành phố trí tuệ ấy sao cứ giống như một thứ mặc khải đời sau, đấy là chưa nói tôi cứ có suy nghĩ tệ hại rằng những gì tôi nghe thấy như những lời khoác lác.