Thú nhận của kẻ sắp rời bỏ quê hương

Jay Snelling/Anh

 

 

 

tôi không biết hết về cha tôi, nhưng mẹ tôi thì biết, bà biết, nhưng không bao giờ kể hết cho tôi nghe, có, nhưng chỉ là khúc hành trình cha tôi đã gặp mẹ tôi và đã yêu mẹ tôi như thế nào, hay sau đó, lúc mẹ mang thai tôi, cuộc tình ấy yên ấm đến mức nào, mẹ tôi thì lúc nào cũng nói là cuộc tình ấy, nói cuộc tình ấy chứ không nói cuộc hôn nhân ấy, có nghĩa mẹ tôi coi cuộc gặp cha tôi là luôn đẹp đẽ, y như thuở ban đầu, mẹ tôi nói khu vườn ấy, tức khu vườn cha con tôi đang ở, là cái thế giới trời ban riêng cho mẹ và cha tôi, nghe mẹ kể, và tôi cũng hình dung được, là vào những đêm yên tĩnh, cha tôi áp tai lên mẹ tôi để nghe ngóng thử tôi đang trong bụng mẹ có nói gì không, tất nhiên là sau đó, tôi hình dung, cha và mẹ tôi sẽ nói đến tương lai tốt đẹp cuộc sống sẽ dành cho tôi, tôi biết, bấy giờ, lúc tôi còn trong bụng mẹ, cha và mẹ tôi đã nhìn thấy tôi chạy nhảy nơi khu vườn nhiều cây ăn quả ông nội tôi để lại, khu vườn vốn thuộc về một miền quê buổi sớm mai thấy có đám con trai con gái mười bảy mười tám mang đụt, một thứ đồ đựng đan bằng tre, kéo xuống cái đầm nước mặn nước thủy triều đang xuống vào buổi sáng sớm ấy để nhặt sò, hến, lúa gạo lấy ở ruộng đồng, trái cây lấy ở những khu vườn um tùm cây lá, và thức ăn lấy ở cái đầm nước mặn ở phía đông đi chừng mười lăm phút là tới ấy, tôi sinh ra ở một nơi rặt miền quê ấy, về sau thì được sáp nhập vào thành phố là một cuộc đột xuất mang tính định mệnh, bỡi cái thành phố ấy [bấy giờ tôi đứa con gái rặt miền quê đã trở thành cư dân của nó] đã làm dấy lên trong tôi những nghĩ ngợi cũng đột xuất như chuyện sáp nhập ấy, đến lúc được sáp nhập vào thành phố thì cuộc đi lại của cha tôi [ông là viên chức của tòa thị chính thành phố ấy] không phải là từ miền quê vào thành phố mà đi lại trong thành phố, con đường từ nhà tôi đến tòa thị chính với cha tôi là một đoạn khúc không thời gian mang tính sử thi, đấy là tôi nói theo cách nhìn khái quát, tôi, đứa con gái 27 tuổi lúc sắp rời bỏ quê hương cũng có thể nói về cuộc hành trình của cha tôi theo những gì tôi nhìn thấy được và hiểu theo cách của tôi và theo những gì nghe được từ mẹ tôi, lúc mẹ tôi còn sống bà đã kể cho tôi nghe khá nhiều về cha tôi, nhưng đấy là những thứ mẹ không kể tôi cũng đã nhìn thấy, cuộc hành trình của cha tôi, nói theo nghĩa rộng nhất của từ này, là bao gòm 1) ngôi nhà cổ nơi khu vườn ở miền ngoại ô thành phố ấy, nói là của ông bà cao để lại thì đúng hơn là nói do ông nội tôi để lại, bỡi đời ông cố tôi chỉ có năm cây chanh, nhưng sang đời ông nội tôi, ngoài năm cây chanh, còn thêm năm cây xoài và năm cây mít, tôi giả dụ vậy, khu vườn nó tồn tại theo cách có sự tham dự của bàn tay hào phóng của con người, một cuộc đồng hành theo nghĩa triết học hiện hữu, 2) người phụ nữ ấy, người phụ nữ luôn yêu cha tôi theo cách không lý giải được, về sau, tôi biết trong lòng cha tôi không còn có tình yêu của mẹ tôi, bỡi những thứ khác của cuộc đời đã choán hết chỗ trong ông, nhưng mẹ tôi vẫn coi cuộc gặp ấy luôn mới mẻ, 3) tòa thị chính ấy, cái tòa hành chánh của thành phố là được sửa sang lại theo kiểu nước Mỹ đương đại từ một công trình kiến trúc cổ kính theo kiểu Hy La, cho nên khi bước vào đó ta liền có thứ cảm giác như đang bị khuấy phá bỡi một thế lực vô hình nào đó, cha tôi, một kỷ sư địa chất coi như gắn bó suốt đời với chốn đó, 4) thành phố ấy, nơi có thể nghe sóng biển vỗ cả ngày lẫn đêm, nơi có những sự tích như những bài học làm người, với cha tôi nó giống như một mảnh đất mầu mỡ mà niềm đam mê quyết liệt của ông là làm sao làm được ông chủ canh tác mảnh đất ấy, 5) đoạn đường từ nhà tôi đến tòa thị chính ấy, có những bạn bè của cha tôi cư ngụ ở trên đoạn đường ấy, những ông A ông B ông C ông D…vừa là những bạn bè cùng làm việc ở tòa thị chính với cha tôi vừa là những đàn em ruột rà của cha tôi, tức những người sống chết có nhau, có những lúc cha tôi vắng nhà đến năm mươi hôm là do ông đến ở với những bạn bè ấy, tôi không muốn nói tên những người ấy, bỡi không muốn chạm vào linh hồn của một số người trong những bạn bè của cha tôi đã mất, và cũng không muốn làm phiền lòng những người bạn của cha tôi vẫn còn sống và làm việc ở tòa thị chính ấy, mẹ tôi biết sở dĩ cha tôi không còn giữ được tình yêu với bà bỡi ông phải dồn hết tâm trí cho một chuyến đi mạo hiểm, một cuộc bay thử qua mặt đất, không phải, là một cuộc bay thật, một cuộc bay của những người không có cánh, mẹ tôi biết, nhưng không đời nào đi nói với tôi về chuyện ấy, có những cuộc họp hành bí mật cho cuộc bay ấy giữa cha tôi và những đồng đội của ông, những cuộc họp khiến cho mẹ tôi và tôi luôn sống trong nỗi lo âu và sợ hãi, tôi đang nói về một thứ thế giới ngầm [đấy],

 

 [trong  Tường trình từ những đám cháy]