Sang năm tôi gặp em

Sang năm chúng ta gặp nhau. Em viết cho tôi. Nhưng đúng hẹn tôi vẫn chưa gặp được em. Thật ra, những người mang tư tưởng hoài nghi về bầu trời vô hạn cũng quá khích chẳng kém những người chủ trương bầu trời là vô hạn.

 

Cuộc chiến sắp xảy ra. Các nẻo lên trời đều có người coi giữ. Các vị thần cổ đại hầu như chẳng còn chốn nương thân.

 

 

Em viết cho tôi. Ngước nhìn bầu trời tháng tám có những đám mây buồn và thấp tôi không khỏi cảm thấy bâng khuâng. Các vị thần còn lận đận huống hồ tôi và em. Hãy chờ. Chớ nản lòng, em à. Tôi nói với em qua bầu trời nhiều mây. Nhưng tôi biết ở đó các phe phái là đang chuẩn bị cho một cuộc thánh chiến. Người ta đang vẽ lại bầu trời theo ý của mình. Cả những người hoài nghi  bầu trời vô hạn cả những người chủ trương bầu trời là vô hạn  đều vẽ lại bầu trời.

 

 

Các phe phái đang sửa soạn lâm chiến. Súng đạn đang chuyển về những nơi có thể giết được nhiều người nhất. Chẳng còn lối về với tình yêu.

 

 

Em viết cho tôi. Mùa đông. Những cơn mưa rả rích buồn chết được. Hầu như cả ngày tôi nằm dài cùng với tiếng mưa rơi, thấy nhớ đến từng ánh mắt buồn của em. Sang năm tôi gặp em. Cuối cùng tôi cũng bật dậy viết cho em. Nhưng đúng hẹn tôi vẫn chưa ra khỏi xứ sở. Người lo việc sống còn của xứ sở bảo tôi chưa thể đi được. Anh không thấy cả xứ sở đang lo gầy dựng nền văn minh mới đó sao. Người lo việc sống còn của xứ sở nói. Tôi biết là người ta đang muốn thiết lập một nền văn minh mới có tên là văn minh tiền đương đại. Các nhà lý thuyết đang ngày đêm họp bàn về lý luận nền tảng cho nền văn minh mới, tiền đương đại có nghĩa là còn mới hơn cả đương đại. Người lo việc sống còn của xứ sở giải thích với tôi. Nhưng mới hơn cả đương đại là sao? Tôi thắc mắc hỏi vì thấy có gì không ổn. Nhưng người lo việc sống còn của xứ sở chỉ im. Mùa hè. Nắng nung  nỗi nhớ trong tôi. Ở đây còn buồn hơn ở chỗ em. Người ta đang làm mới thời  đại bằng cách sử dụng lại những vật liệu đã quá cũ kỹ. Tôi nói với em qua bầu trời nắng cháy. Cứ sáng ra là tôi lại nghe người ta nói về văn minh mới. Năm năm nữa, hay mười năm nữa, khi gầy dựng xong nền văn minh cho xứ sở, anh muốn đi đâu thì đi. Người lo việc sống còn của xứ sở nói với tôi. Tôi luôn cảm thấy lo sợ không còn đường đến với em. Một năm, rồi mười năm trôi qua. Người lo việc sống còn của xứ sở vẫn chưa cho tôi đi. Và tôi thì vẫn viết cho em : Sang năm tôi gặp em

 

Giờ đây trong ký ức tôi, những cuộc hẹn giữa tôi và em như thể một thứ
biên niên sử của xứ sở.