Đất Bạt

 

Louis Soutter (schweizerisch, 1871 – 1942)

 

 

rồi tôi lại nằm  mơ thấy mình đi đất Bạt, cuối cùng thì tôi cũng đến được nơi ở của ngài bạo lực, đất Bạt những ngày mùa đông trông buồn tựa gương mặt kẻ thất tình, anh không thể gặp vào lúc này, vì ngài ấy đang bận tĩnh trí, tùy tùng của ngài bạo lực là một ông già đầy nét phong trần đã thông báo cho tôi biết, tôi hơi thất vọng, chẳng dễ dàng chút nào để đến được đất Bạt, kẻ chưa biết nơi ấy tất nhiên chẳng thể chỉ đường cho tôi, chỉ tỏ ra sợ hãi, còn những kẻ đã biết thì tìm cách lảng tránh khi nghe tôi hỏi đường đến đất Bạt, nơi ấy như nỗi sợ hãi đối với cả thế giới, những dấu tích ngài bạo lực để lại nơi mặt đất, hay những lời loài người dành cho ngài thì quá nhiều, nhưng với tính hiếu kỳ của tôi lúc bấy giờ là  muốn nhìn tận mặt ngài ấy, anh có hơi liều lĩnh không đấy, ông già tùy tùng ngài bạo lực hỏi tôi trong lúc ông đang sửa soạn cho việc tiêu hủy một chiếc ghế ngồi có hình dáng trông tựa như nửa vòm trời, tôi không biết phải trả lời ông thế nào nên tìm cách chuyển sang chuyện chiếc ghế, làm bằng vàng cả sao, thưa ông, tôi bắt đầu hỏi về chiếc ghế, vì nhìn thấy nó toát lên một màu vàng chói, không phải bằng vàng, mà bằng hết thảy những kỳ vọng của những loài cây cao to trên hết thảy những khu rừng trên mặt đất, trong lúc tôi đang cố hiểu cách nói ẩn dụ của người tùy tùng thì ông đã chất củi thành đống, và bắt đầu đốt lửa, khi lửa đã lan ra khắp củi, ông vác chiếc ghế ném vào lửa, dường có mùi gì rất lạ, thưa ông, tôi nói, anh cũng thính mũi đấy, ghế làm bằng những kỳ vọng của các loài cây cao to trên rừng, nhưng lại được sơn bằng máu người, mùi lạ là mùi máu cháy đấy, ông già tùy tùng ngài bạo lực nói, rồi bỗng la to lên khi trông thấy tôi cúi xuống với xác chiếc ghế đang chảy thành dòng: hãy tránh ra xa, hết thảy đều đã bị thấm nhiễm niềm hung bạo, tôi hơi hoảng, cứ muốn rời khỏi nơi ấy ngay, nhưng đường đến đất Bạt rất khó, tôi không thể bỏ về vào lúc chưa đạt được mục đích của mình là phải tận mặt ngài bạo lực, hay là anh hãy về đi, bỡi ngài ấy đang tĩnh trí chuyển sang sự nghiệp khác, ông già tùy tùng nói, nhưng chuyển sang sự nghiệp khác là sao, tôi hỏi, và ông già tùy tùng  chưa kịp trả lời tôi thì  cửa vào đã mở, hãy cho nó vào, có tiếng nói từ bên trong vọng ra, ông già tùy tùng dẫn tôi vô chánh điện, giờ thì nhà ngươi ra đi được rồi, ngài bạo lực nói với kẻ tùy tùng cuối cùng của mình, và quay sang tôi, hãy xem  đi, ngài ấy ném cho tôi cuốn sách dày cọm: Sự tích của những cơn giông bão, tôi cũng ngồi bệch dưới đất, như ngài bạo lực, để đọc,

 

 

1) mùa thu, tháng tám, ta đem quân san bằng đất Bạt, đốt cháy cả cây cối, súc vật và đám người bản xứ, lập ra chốn phát tích của dòng họ bạo lực,

2) mùa hạ, tháng  sáu, ta sang sông Mư, con sông lớn nhất trên mặt đất, nhổ bỏ hết thảy các cột mốc biên giới của gần ba trăm xứ sở trải dài từ sông Mư về phía mặt trời lặn, xác người trong các trận giao tranh làm nghẹt sông Mư, nước tràn lên hai bên bờ gây nên những trận lũ lụt lịch sử,

3) có nghĩa gì một cuộc càn khôn lận đận, nhưng ta cũng nể mặt đám binh sĩ của ta, tháng sáu mùa hạ năm ấy, sau khi thống nhất đất đai từ sông Mư về phía mặt trời lặn, ta đem quân sĩ sang sông Búc gặp giáo chủ đạo ấy để luận bàn về sự an bình cho tâm hồn, thấy đạo ấy chẳng thể làm được sứ mệnh này, ta bèn giết giáo chủ, san bằng hết thảy các giáo đường, bỡi không muốn cho đạo ấy dây dưa nơi mặt đất,

4) mùa xuân, tháng ba, ta thấy có hứng thú trong lòng, bèn nghĩ ra thứ chủ thuyết làm cho con người cảm thấy hứng thú với những cách chết do mình chọn ra, chỉ trong một năm, tính thử, thấy đến hơn nửa triệu người trong đế quốc của ta chết với đủ thứ kiểu chết,

 

 

tôi mở thử trang sách cuối cùng, thấy ghi đến sự tích thứ hai nghìn một trăm, tôi bắt đầu thấy khó thở, không đọc nữa cũng không sao, thấy tôi cứ ngồi im trước sách, ngài bạo lực nói, tôi cũng chẳng biết nói sao với ngài ấy, bỗng ngài bạo lực cười to, đừng tưởng ta trọng ngươi mà tiếp ngươi, đã đến lúc ta chuyển sang sự nghiệp khác, nhưng vẫn còn muốn nhìn thử mặt  đứa hiếu kỳ, ngài bạo lực nói, và chỉ trong chớp mắt tôi không còn trông thấy ngài  ấy nữa, cuốn Sự tích của những cơn giông bão cũng biến mất, một dòng sông máu bắt đầu cuộn chảy trước mắt tôi, và từ cuối dòng sông ấy, tôi thấy những ai đó bước lên bờ, rũ sạch những máu me, chăm chắm bước về phía tôi, dáng bọn họ hệt như dáng ngài bạo lực, tôi cảm thấy rất sợ, vội vã rời khỏi chốn ấy, sau giấc mơ về đất Bạt tôi luôn cảm thấy cuộc sống con người là vô cùng bí ẩn,