Khởi thủy đôi khi là một tiếng cười

tranh Christian Silvain /Bỉ

 

 

 

Những rễ cây tẻ nhạt với cơn mưa mùa xuân/Mùa đông sưởi ấm chúng tôi, phủ lên/Đất đai đám tuyết mơ hồ/Dull roots with spring rain/  Winter kept us warm, covering/  Earth in forgetful snow/THOMAS STERN ELOT/ĐẤT HOANG/LỄ MAI TÁNG NGUỜI CHẾT

 

có lúc người vui, nói ra những lời biệt lệ, về những cuộc tình thuở còn trong trứng nước, người nói về giai nhân và những cung đường tráng lệ: nàng cúi xuống nhặt một mảnh trăng cất vào chỗ kín đáo nhất trong tâm tư của mình, đêm, ô hay, như có hàng triệu triệu hạt cát chảy trong nghĩ ngợi của ta, chẳng phải những gì xa lạ, mà như hết thảy những tháng năm thân yêu đang dồn tụ lại, tích tụ lại, nhập lại, chảy, nó là cung bậc của tình yêu diệu vợi, thứ tình yêu nguyên sơ không gì ngăn cản nổi, ta có nên tiếp tục bước đi trong tình cảnh này không nhỉ, nàng nghĩ ngợi, và quyết định ngồi nán lại giữa thứ thời khắc như thể nhịp điệu hải hồ của  nước non, lũ chim ăn đêm đang đi tìm những khoảng sống theo cách của chúng, và  những thao thức của đám sao trời lẽ ra không nên có vào lúc mặt trời phải chuyển đến những bến bờ khác như vậy, và sự lặng lẽ mỗi lúc như một tỏ rõ hơn, cách im ắng như thể đang được tinh lọc, một cuộc tuyển chọn chẳng theo qui luật nào cả, nàng lại sờ thử lên mảnh trăng vừa giấu vào chỗ huyền nhiệm trong lòng, một thứ thứ lớp của cảm xúc, hàng hàng dày đặc từ lâu vẫn được giấu kỹ tận chỗ sâu thẳm nhất của tâm tư, có chuyện gì đây, hơi xáo động một chút, như sự bùng nổ của thi ca, mỹ nhân hề, lại một bài hát dưới trăng… bỗng  người làm cho thế giới đang rách nát này trở nên đáng yêu hơn, khởi thủy đôi khi là một tiếng cười, người nói, nghiêm túc, rồi vốc một vốc sương mai ném vào người tôi, trời đã hửng sáng, hàng nghìn thứ thuyết lý về tình yêu bung nở,

 

giã  9 AM   24.9.2021