Thi pháp của gió

 

Pierre Vuitton/Pháp

 

 

“Shall be, and every moment is renew’d/“You see the night emerge to glorious day/“And the bright sun in shady darkness sink/Sẽ là vậy, và mọi khoảnh khắc được làm mới lại/Bạn [sẽ] nhìn thấy đêm hiện ra ngày kỳ diệu/Và ánh mặt trời trong thứ bóng râm chìm xuống/ OVID [La Mã, 43 tcn– 17 hoặc 18 scn]/METAMORPHORSE/BIẾN HÌNH/CUỐN 15
 

hay chỉ là một cuộc tiêu tan được thi hóa thành cõi trần gian, một cuộc đánh tráo, cái nhìn thấy chỉ là phía bên kia của ảo ảnh, tôi không biết, chỉ thấy như có cái gì đấy, một thứ phản nhận thức chăng, cứ hiện ra trong nghĩ ngợi, cứ nghẽn lại một chút, rằng, không thể không hoài nghi, làm sao tin được lời của lũ ve sầu, lũ ve bảo chúng reo vui, nhưng thật ra là làm cho cảnh vật và con người buồn bã, ai dám bảo không phải tiếng ve là cách biểu lộ nỗi sầu muộn của một loài giống, hằng ngày, nơi ngôi nhà giữa rừng thông, tôi cứ nghiền ngẫm về những thứ gọi là lời của cây lá, nghe tiếng thông reo lại mường tượng về một thế giới vô cùng rộng lớn, tiếng thông reo chẳng phải tín hiệu của một thứ không bờ bến hay sao, nhưng cảm thức ấy lại tiêu tan khi, bất chợt, trong cơn gió giật, một cành thông gãy, lời gãy đổ của cây lá chỉ là cái khoảnh khắc, một chút vang lên, và lịm tắt, thế giới như đang thu nhỏ lại, tôi không muốn dẫn dắt mình tới chỗ sầu muộn [bỡi sầu muộn không phải chuyện con người muốn có] nhưng thế giới đang bày ra trước tôi cứ như thể một cách lập lờ đánh lận của tồn tại, ai đang hò reo vậy nhỉ, ở đó, người ta đã giành được thứ chiến thắng chỉ con người mới làm được, bước vào khoảng không vũ trụ như bước vào ngôi nhà thân thuộc của mình, đó là cuộc chinh phục vĩ đại thuộc về sự hiện hữu của con người, còn gọi là sự thật, nhưng ngay cạnh đó lại là cuộc trác táng của ý thức, biết, nhưng cứ để cho văn hiến rã ra, nơi nơi, văn hiến cứ lần lữa ra ra, thời lũ cao ngạo cứ nhảy cỡn lên la lối [cứ ca ngợi bọn ta, bỡi các người chỉ là một lũ dốt nát/ lời lẽ của đám trác táng, cứ như thể thế giới này là của bọn chúng […] có vẻ, như là người ta thích bỡn cợt hơn là nói thật lòng, thế giới cứ giống sự nán lại của một cuộc tiêu tan nhỉ,