thi pháp của đất(2)

                                                                               như những nỗi ám ảnh …

cuối cùng tôi cũng nghe được trong muôn nghìn thi pháp của đất những lời nói về tôi và em. đã tắt những ngọn lửa những kẻ đi trước đã thắp trên những nẻo đường tìm kiếm. một tiếng gọi. thâm u tận cùng sự tiềm ẩn. những người đang chết cũng thao thức nhiều như những người đang sống. về những ngọn núi mọc lâu đời. về những dòng sông chảy ngang qua mặt đất. về những con người còn đang giữ được hơi thở. biển không còn giống thời băng tuyết mỗi ngày mỗi đầy. biển mỗi ngày mỗi lưng. lòng trắc ẩn của con người cũng mỗi này mỗi lưng. cuối cùng những ngọn lửa của những kẻ đi trước cũng làm sáng tỏ những ẩn dụ nơi ánh mắt đang sáng lên của lũ chim đi trú đông nơi tiếng rền của núi nơi nụ cười đã tắt của những người đã chết và nơi những sấm ngôn về độ dài của các triều đại và độ dài của những niềm hạnh phúc. cuối cùng tôi cũng hiểu ra tôi và em cũng chỉ là một cách ẩn dụ về những cách thức tồn tại. một ngày trong những ngày tháng ngoài sử lịch tôi nhìn thấy tôi đi lại giữa những khoảng cách đo bằng độ dài của niềm tư duy cũ nát. tôi đi lại và nhìn thấy những sự việc cứ diễn ra theo thứ cách thức như thể sự trá hình dai dẳng. coi ngó xứ sở là kẻ còn sót lại sau cuộc thanh trừng đẫm máu diễn ra nơi ngọn núi không phải là núi ô lim pơ. các vị thần đương đại vừa hút thuốc uống bia vừa đọc diễn văn. những bài diễn văn  dài lê thê. những thời khắc trước khi có cuộc đấu như thể đang đọng lại thành những hình thù lo lắng. đám ứng viên gương mặt đầy vẻ hèn hạ quì mọp dưới chân lễ đài ứa nước mắt vì cảm thấy hạnh phúc được tham gia cuộc đấu. chẳng ai dám nghĩ lát nữa đây sẽ bỏ mình trong cuộc so tài. cái thế kỷ vô cùng kỳ cục. tôi nhìn thấy cái gì cũng có vẻ kỳ cục. ngay cái cách thức cuộc đấu lại là một cuộc bầu chọn kỳ cục. chưa diễn ra cuộc đấu nhưng những người đưa tin đã truyền đi những tin tức về kẻ chiến thắng. những tin tức truyền đi khắp mặt đất như thể những lời rêu rao kỳ cục. tôi nghe trong gió như có bước chân ai đang đi về xứ sở tôi. tôi nghi là có ai đó muốn dòm thử vào xứ sở tôi. cái xứ sở cái gì cũng có vẻ kỳ cục. cuối cùng em cũng trở về để nói với tôi về sự vô liêm sỉ của những loài hoa không chịu tàn. một con tàu hai con tàu ba con tàu đang ra khơi. không nói lời nào biển cứ lặng lẽ vỗ vào bờ. ngày  sắp tàn. tôi và em nhìn thấy ngày sắp tàn. những nghìn năm trước vào những lúc ngày sắp tàn những người đi tìm minh triết cho cuộc sống lặng lẽ bước vào ngọn núi trí tuệ. và những loài thú ăn đêm cũng hí hửng nghĩ về những cuộc săn đuổi khi đêm xuống. tôi và em nhìn thấy đêm. mặt trời bơ vơ

 

 

 

giã 16PM 27/4/2016

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.