những tổ hợp của chữ/những nối kết

 

tôi ca ngợi nàng để thế giới bình yên

lúc tôi đặt chân đến vùng đất ấy vắng tiếng chim chóc, vắng lời cây lá, vắng niềm khao khát của những trầm tích, giữa cơn mơ tịch liêu tán loạn bước chân côn trùng  tán loạn bước chân nai thỏ, tôi xâm lấn hoang vắng, tôi kéo nàng khỏi hoang tưởng của những cơn gió

nàng

cuộc gặp

như ra khỏi cuộc trùng vây

câu chuyện của thi ca

huyễn tượng của con vật tinh khôn

chữ nghĩa bắt đầu cuộc thăm dò

những chiều vàng ố câu kinh thuyết giảng, người thuyết giảng cũng buồn như câu kinh còn giữ nguyên vẻ sợ hãi của con bò mộng trong cuộc săn đuổi thức ăn thời hái lượm
những buổi sớm mai chấn động sau đêm chảy quá nhiều máu những người đồng thời chúng ta, cuộc thanh trừng có hơi hướng cuộc thù hận bất phân giải, cuộc khảo sát của chữ nghĩa phải chịu vất vả

 

nàng chăm chú nhìn tôi trên thứ phông nền đủ chỗ cho những cường điệu của cảm xúc, tôi khát ánh mắt nàng, tôi khát môi miệng nàng, tôi khát răng lưỡi nàng, đêm tháng ba, tôi khát đêm tháng ba, tôi khát tiếng gào của rừng thông đêm tháng ba, tôi khát tiếng gào của biển, bấy giờ là đêm tháng ba, là rừng thông đêm tháng ba, là tiếng gào của biển, là nàng chăm chú nhìn tôi trên tấm thảm trời đắm đuối những tình cảm vụt mở

nàng kéo dài ra thành những năm tháng của tôi

nàng lặng lẽ cho những hình ảnh nhân lên thành cuộc đời.
ánh mắt nàng nhân lên thị lực tình yêu, tôi nhìn thấy tôi, tôi nhìn thấy nàng, tôi nhìn thấy nơi đáy mắt quá khứ bản thể của giao động, cơn giông chiều mùa hạ chỉ là biểu hiện  nhỏ nhoi của ý chí ham muốn, sau cơn mưa có thể đám cỏ cây ướt sũng hiểu thấu niềm bí ẩn của tồn tại
môi nàng mấp máy trong những lời thân thiết tôi gửi đến bầu trời tháng sáu, tôi nói tình yêu tôi dành cho nàng cao rộng như bầu trời tháng sáu, tôi nói tình yêu tôi dành cho nàng chỉ có thể diễn đạt bằng cách khua nhẹ ngọn cỏ, tôi khua nhẹ ngọn cỏ và ngồi chờ cho đến lúc chỉ còn nghe máu va đập trong tim tôi

nàng vui cho không còn do dự nào ở nơi tôi, nhiều khi niềm vui của nàng lan tỏa một sức mạnh có vẻ thần thánh, tôi vùi đầu vào trí tưởng tượng, nghe hương thơm của  da thịt nàng

 

em, thế giới. cuộc hòa âm bất tận. quảy đàn cầm ra đi tự lúc chưa biết cầm cây cọ vẽ lên vách núi cảnh con mang bị trúng tên, con người, nghệ sĩ trong vô thức. đi và hát. cái nôi, nơi sinh ra, trở thành nỗi nhớ nhung. tôi cứ trở đi trở lại trong nghĩ ngợi cuộc phân ly buồn tẻ. những hệ lụy của năm tháng. đi. nỗi nhớ nhung và sợ hãi. thức ăn và chốn trú ẩn trở thành nỗi ám ảnh khôn nguôi. những thiên niên kỷ bão táp cứ trôi qua. man rợ. và cuộc chiến chống man rơ. cuộc tự vệ cuộc sống tự hôm nào đã trở thành cuộc phân ly buồn tẻ. tháng sáu, hoa muồng nở đỏ rực trên ngọn núi trước làng tôi, mùa của hoa muồng khoe sắc đỏ, mùa của sống, mà ở đầu kia mặt đất máu con người vẫn cứ đổ, rực màu thù hận. thực ra, tự buổi quảy đàn cầm rời cái nôi của mình, ra đi, trong vô thức, con người đã cố nén thở dài khi nhìn thấy máu đổ. đêm. tôi cứ nghĩ đến em, vật thể nhỏ nhoi biết yêu. cứ nghe thấy những tiếng thét, ngôn ngữ của thù hận, nghe thấy tiếng sung nổ, nghe thấy tiếng khóc, nghe thấy tiếng đàn ai đó lén gảy lên, nghe thấy lời thì thầm của lũ giun dế. sao tự dưng tôi lại đi nói với em về cuộc hòa âm tàn nhẫn và bất tận của thế giới

 

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.