phù sa và gió

trò chuyện với Ng.
và với PMH

 

hãy tin chắc rằng trên mặt đất hỗn độn này, bạn đã có tri kỷ,

cứ thử chạm vào trí nhớ và lắng nghe, bạn sẽ nhìn thấy những câu chuyện mang cốt cách con người thuở mù tăm, bỡi trí nhớ chúng ta chẳng qua cũng chỉ là sao chép ký ức vạn đại phiêu diêu của loài giống con người, nhân loại, nó là cả xác thân thối rữa cùng những phiêu diêu vạn đại khôn nguôi, ta muốn nói là bạn hãy cứ thử chạm vào trí nhớ,

ông hỗn độn đục khí trời tới ngày thứ tám mươi mốt thì nghe chim đa đa phương nam hót,

“có gì vui mừng chăng?”

“chờ đến mấy mươi  ngàn ngày đêm mới gặp được”

“chim đương nói ai?”

“về người con gái mang trong mình mùi phù sa và gió ”

“nhưng là gặp ai?”

“nỗi cô độc mấy mươi ngàn ngày đêm chảy thành dòng ký ức đen ngòm hành lang phế tích niềm căm giận tà gian cũng thành khối thành tảng rắn tựa ngọc bích kim cương trong niềm tin thần thánh cứ thành dòng thành dòng yêu thương căm giận chảy suốt qua những phế tích hoang tàn những chữ nghĩa cứ tiếp nối nhau sau những gào thét những ngọn lửa thiêu rụi được cả thế giới của quỉ ma vẫn cứ ẩn mình sau niềm câm lặng cho đến hôm thì  nghe thấy được mùi phù sa và gió”

“là chim đương nói về chàng trai cô độc nào đó vừa nhận ra mùi phù sa và gió?”

“thưa phải”

“một chàng trai cô độc suốt bấy nhiêu năm tháng?”

“và vừa thấy ánh sáng truyền vào  thì nỗi cô độc liền nhận ra  mùi phù sa và gió”

“ta đục khí trời cho ánh sáng truyền vào đêm tối khi ngày ấy  hiện ra thì  thoáng thấy một dạng hình giờ nghe chim nói mới rõ”

ta muốn nói là bạn hãy cứ thử chạm vào trí nhớ, và lắng nghe,

em biết không, là sắp có một cuộc tình tan chảy vào phù sa và gió,
là sắp có những con người vừa thoát khỏi ngục tù cô độc để bước đi giữa phù sa nguyệt bạch, phương nam dằn dặt bước chân của đất,

là mãi hàm ân, ta và bạn là sẽ mãi hàm ân kẻ đục khí trời cho ánh sáng tràn vào đêm,

và ta và em cũng thế, là cũng sẽ mãi mãi hàm ân kẻ đục khí trời cho ngày tràn vào đêm tối, cho ta và em nhận ra nhau giữa trần gian trăm nẻo,

ta muốn nói là bạn cứ thử chạm vào trí nhớ để nhìn thấy những câu chuyện mang cốt cách con người,

chim đa đa phương nam vẫn hát về mùi phù sa và gió
còn ông hỗn độn thì vẫn tiếp tục đục khí trời cho ngày thông vào đêm
 

“khi ta thò tay vén đêm tối cho ánh sáng truyền vào thì thoáng thấy nét vĩnh hằng”

ông hỗn độn nói 

“nét vĩnh hằng khắc vào cuộc phù du”

chim nói 

“phải, lộng lẫy và huy hoàng”

ông hỗn độn nói 

 

là sắp có những con người bước vào phù sa và gió, như ta và em thuở ấy,

bạn chớ nói với ta một lời nào về những bài hát đất phương nam, bỡi ta cứ muốn những thứ đó mãi mãi là bí tích của tình yêu,

ta vẫn muốn nói với em về những bài hát rặt mùi phù sa và gió, những bài hát buồn bã của đất phương nam sẽ dày vò ta đến chết,

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.