Trong cuốn sổ ghi chép của tôi/Lửa

                                                                                 tranh  Helen Martins [Africa,  1898-1976]

 

 

 

 

 

về sau tôi hiểu lửa ở phạm vi rộng lớn hơn
một nụ hoa đang nở
hay con chim đang sải cánh bay nơi bầu trời rộng lớn
cái ẩn ý huyền nhiệm của hoàn vũ luôn giấu trong mỗi gương mặt
như thể một phác đồ vĩ đại
cho toàn thể cuộc chuyển động vĩ đại
nghe con gà gáy sáng tôi có thể hình dung được bầu trời
                                                                      những ngày sau đó
[người cứ làm sáng lên những tri thức ngọc bích kim cương]
tháng giêng làm bùng lên ý nghĩa của cuộc tuần hoàn
bắt đầu
hay là kết thúc nhỉ
không phải tôi muốn nói đến chuyện con gà quanh quẩn mổ thóc
mà bên ngoài khu vườn nhà còn có những khúc ru khác của thời gian
đổ xuống những thao thức
có kẻ vượt qua nghìn năm chỉ để gặp một người
trên đường đi có dừng lại khi nghe con dế hát về sự lãng quên và nhỏ những giọt nước mắt buồn bã xuống dòng sử lịch đang phô bày
                                                                       đến tận đáy sông khô
chẳng là gì cả khi bỗng không còn nhớ chút gì về khúc sử đen tối
chẳng là gì cả khi nghe ai đó nói thế giới là sự thất thoát
tôi đã nhìn thấy lửa làm ấm lại những tấm lòng ái quốc
ở làng tôi
con cò ăn ngày
con vạc ăn đêm
những người yêu tổ quốc mình thì thường hay lặng lẽ bước đi
                                                               dưới ánh mặt trời
có thể đó là lúc bọn họ đang đi theo lũ bò ở trên ruộng
vừa theo lũ bò trên ruộng vừa nghĩ ngợi về một cõi trần thế rộng lớn hơn
có thể đó là lúc bọn họ đang lên rừng đốn củi và chợt nhận ra sư thật cho đến lúc đó mới nhận ra là mặt trời luôn ở trên đầu mình
chưa hiểu hết đó là thứ năng lượng vô biên
chỉ mang máng thấy có gì đó như ngọn lửa ở trong lòng
về sau tôi hiểu lửa cả ở phạm vi rộng lớn nhất và  phạm vi nhỏ hẹp nhất                                                            
sáng ra
con chim khách đứng nơi bờ giếng sau nhà, thấy tôi, cất lên
                                                                                               tiếng kêu quen thuộc
có khách…có khách
một bài học triết học về tồn tại
con người trong cuộc tồn sinh luôn có những người khác ở bên mình
như một bó buộc định mệnh
người khác
khách
tha nhân,

 

Bên bờ vịnh Cri Bonei [Bi Lị Thi Nại]
sáng mồng một tết Nhâm Dần [1.2.2022]
[trong tiểu thuyết đang viết: Những Đứa Con Thất Thủ Của Đất]