Trong khoảng dày đặc ký ức bầy đàn

John Richard Mason/Mỹ

 

và chỉ mỗi giọt nước mái tranh hay mỗi tiếng trở mình trong đêm của con ấp muỗi cũng đủ làm nên thứ nền tảng vĩnh cửu trong cảm xúc của tôi, tôi cứ đứng đó nhìn con đường làng vắng bóng nàng, như thể là em đang nhìn thấy niềm trống vắng trong tôi, và lại nghe thấy có tiếng nói trên cao, dấu vết của bầy đàn, ngày xưa, khi con người còn lưu lạc giữa hoang sơ thì mỗi tiếng nói cất lên đều mang âm hưởng của giọng nói thiên thần, bỡi đem đặt giữa vạn hữu thì con người là linh thể, nhưng trong lỉnh khỉnh những đất, đá, nắng, mưa, núi rừng, sông, biển lại nổi lên một nơi chốn suốt cuộc trường kỳ gian khổ luôn vang lên lời cầu nguyện, và các vị thần thì vẫn trốn biệt đâu tận miền đài các cao sang, mùa đông con chim bịp vẫn rát cổ kêu mưa, nơi tôi thốt lên tiếng khóc đầu tiên, sao không phải giọng nói mà tiếng khóc nhỉ, nơi buổi sáng nhìn mặt trời lên tôi biết là sắp có một ngày khác với ngày hôm trước, có thể là có nhiều niềm vui hơn, có thể là có nhiều nỗi buồn hơn, nơi như thể để cho tôi và nàng chiêm nghiệm về một cuộc tình cứ thầm lặng như thế, một cuộc tình có vẻ như cả tôi lẫn nàng đều bất lực trong việc sử dụng ngôn ngữ để diễn đạt, trong khoảng dày đặc ký ức bầy đàn, chúng tôi dẫu chưa nói với nhau lời nào về tình yêu của chúng tôi, nhưng vẫn nghe thấy những giọng nói diệu dàng thốt lên từ quá khứ, vẫn nhìn thấy đâu đó những luống hoa đương nở, dẫu các nữ thần tình yêu chẳng nói gì về chúng ta, thì cuối cùng em cũng trở về đây để mỗi khi gặp nhau trên đường làng em lại nhìn tôi, cười, và nghiêng nón, chạy thật mau,

 

 

[trong Những tổ khúc của nắng]