Đêm cứ như thứ thời khắc đất trời dành riêng cho trí tưởng tượng của tôi

 

tranh Ynez Johnston/Mỹ

 

 

 

 

 

và đài các hơn, đêm cứ như thứ thời khắc đất trời dành riêng cho trí tưởng tượng của tôi, từ cái cogito ergo sum [tôi tư duy vậy tôi hiện hữu] tôi nhảy qua các thứ cào cào châu chấu, tôi nhảy qua tiếng ếch nhái trên đồng làng, tiếng la hoảng của con nai con lạc mẹ trên rừng, có nghĩa, trí óc tôi không chịu dừng lại ở bất cứ khung trời nào mà vươn cho tới chỗ cuộc tình thầm lặng của tôi, tôi tưởng tượng thấy nàng đang chờ tôi giữa đất trời tháng tám, mùa thu ở quê tôi heo may ngọn gió, bông cỏ may trong vườn nhà tôi ngã màu buồn, tôi ra vườn nhà, bước đi giữa đám cỏ may đang lo lắng mùa thu đến thì hoa cỏ không còn giữ được vẻ trong sáng mùa hè, bông cỏ may nở mùa thu chỉ là không đành để cho một loài hoa cỏ bỗng dưng phải ngưng lại mạch sống, bông cỏ may nở mùa thu ở quê tôi cứ như sự gượng gạo sống của đám con gái giặt lụa trên sông Nil, giặt lụa và chờ đợi sự chết đến mang mình đi sau các cuộc truy bức hoan lạc của đám pharaon Ai Cập cổ đại, đám con gái giặt lụa thì chết trong những cuộc dày vò đầy thú tính của những con vật đực đầy sức lực là các pharaon sông Nil, nhưng bông cỏ may ở quê tôi thì nở bốn mùa, tôi cứ muốn gọi các pharaon Ai Cập cổ đại là các pharaon sông Nil, gọi thế thì khó quên hơn, nhưng các pharaon hiện đại thì như thế nào nhỉ, tôi chỉ có thể tưởng tượng là nàng cũng ra vườn nhà nàng , mùa thu ở vườn nhà nàng bông cỏ may cũng ngã màu buồn, và nàng cũng bước đi giữa những bông cỏ may, như tôi, tôi tưởng tượng thấy nàng đang bước đi giữa những bông cỏ may, không phải bước đi, mà ngồi xuống giữa những bông cỏ may, tôi tưởng tượng thấy nàng ngồi xuống giữa những bông cỏ may, và đám bông cỏ may bắt đầu cài lên áo nàng, có vẻ như nàng thích ngồi gỡ những bông cỏ may đang cài lên áo mình, cuộc tình nào lại không có những trắc trở như vậy, mùa thu, sự trắc trở trong cuộc tình thầm lặng của tôi là bông cỏ may dính rất nhiều trên áo nàng, tôi cứ tưởng tượng cảnh bông cỏ may dính đầy áo nàng, và thấy thế giới này có vẻ luôn tử tế với tôi, và lần này, khi bông cỏ may dính đầy áo nàng, đất quê tôi cứ giống như thứ giọng nói thân thiết đã lâu không nghe thấy,