Con  hẻm

 

 

 

 

 

con hẻm loanh quanh một đỗi thì đến nhà trọ của em lại mở ra một khái niệm hoàn toàn mới mẻ đối với tôi, không phải khái niệm về một con đường nhỏ trong một thành phố chứa đựng các yếu tố như chật, tối, ít người đi và ít xe cộ, tôi phải nói thế nào nhỉ về con hẻm quen thuộc dẫn tới chỗ ở của em, sau khi em quyết định dừng chân ở thành phố của tôi để đến với ca đòan ấy thì chính tôi là người đã phát hiện ra chỗ ở đó cho em, sao lại phải là trên con hẻm này mà không phải ở chỗ nào khác nhỉ, tôi cũng không biết nữa, rồi cái nhà thờ nhỏ có vẻ hơi sầu não [hơi buồn] một chút tọa lạc ngay lối vào hẻm bỗng trở nên niềm vui khác lạ trong tôi, cứ nhìn thấy nóc nhà nhọn hoắc của nó vươn lên ở bên trên xóm nhà có vẻ quá nghèo nàn ấy là tôi lại nghe có gì đó giống như một lời nhắc nhở, không phải, có lẽ như một luồng ký ức di chuyển thật êm ái trong nhận thức của tôi: từ tọa độ ấy, từ ngôi nhà thờ hơi buồn bã ấy, rẽ vào con hẻm ngang qua xóm cư dân nghèo một đoạn ngắn là sẽ gặp em, cứ xóa hết đi những thứ của thời cũ, tên của con đường, tên của con hẻm, và cả tên xóm cư dân nghèo ấy, cứ xóa hết đi, tôi cứ lên tiếng thách thức trong nghĩ ngợi, thách thức với những nhà kiến trúc của thời đại đang mưu toan làm lại tất cả, rồi lại cứ thấy dấy lên nỗi sợ hãi, sợ cái tọa độ để nhìn em [cái nóc nhà nhọn hoắc của cái nhà thờ hơi buồn bã ấy] không còn nữa, ngồi viết ở rừng thông thỉnh thoảng tôi lại dòm chừng về phía góc thành phố có em đang sống, trông thấy cái nóc nhà nhọn hoắc của ngôi nhà thờ hơi buồn bã vẫn chỏ lên bầu trời thành phố lũ chim én đang nhởn nhơ bay qua lại, rồi tôi lại rơi vào những nghĩ ngợi chẳng theo một lý lẽ nào cả, rằng, lũ chim thì đang canh giữ thành phố, canh giữ những thứ loài giống chúng vẫn yêu mến những trăm nghìn năm qua, còn cái nóc nhà nhọn hoắc của ngôi nhà thờ hơi buồn bã thì đang nghĩ ra cách bảo vệ mình để có thể tiếp tục chỏ lên trời, quả có trục trặc, nếu không nói là bất ổn, giữa những nghĩ ngợi của tôi và những sự vật đang bày ra chung quanh tôi đó, tôi cứ có cảm tưởng như có một thế lực ám muội nào đó đang phá vỡ cuộc hòa điệu nghìn năm giữa cơn gió thoảng và áng mây trôi, vào lúc mặt trời sắp tắt, rừng thông, nơi tôi ngồi viết, như bắt đầu sẫm lại với thứ màu sắc như thể lúc không còn mặt trời thì phải sẫm lại, ngọn gió cuối ngày ngang qua giữa đám lá kim [đám lá thông] vang lên một chút, tịch dương mà như triêu dương, chỗ bắt đầu của cái chưa có, cổ kính, phiêu du, và một chút nuối tiếc, con đường tôi và em đang đi là đang gặp bất trắc, người ta đang chặn tôi và em lại để hỏi giấy phép đi đường của thời đại, tôi lại chép vào cuốn sách viết về em ghi chú quan trọng: còn lâu chúng ta mới được tự do đi lại, ở cái tọa độ nhà trọ của em chuông nhà thờ lại vang lên, chì chiết, như thể để nhắc nhở những kẻ không được ai che chở như tôi và em thì hãy tự bảo vệ và tự cứu lấy mình, và khi đêm buông xuống, biển lại vỗ vào rừng thông âm vang cũ kỹ, trong thứ dấu tích của quá khứ, tiếng biển, tôi lại hình dung ra những con đường, biển nguyên thủy rút đi bày ra chỗ cho những sự vật mà sau này có một thứ đã trở thành thứ khác hơn bất cứ thứ sự vật nào, con người, nó đã tìm ra đường đi, và bày ra đủ mọi trò trên mặt đất, nhưng với tôi lúc bấy giờ, có vẻ là, con đường đầu tiên mở ra trên mặt đất cho tôi đi là con đường hẻm dẫn đến nhà trọ của em

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.