Những tiếng gọi ngầm/Calls from below

NHỮNG TIẾNG GỌI NGẦM

 

Thảng thốt những gương mặt
những dấu vết
những hoài bão
những tiếng gọi ngầm…

 

những khát vọng tích tụ, bão táp, hay thảng hoặc, một bầu trời trên đầu, một con đường nơi mặt đất, niềm khao khát trong mỗi cái nhìn, trong mỗi bước đi, tôi cứ thấy mình bị lung lạc bởi những ý tưởng về những cuộc hành trình tìm kiếm và khai phá của ý thức

 

có lúc tôi nằm trên đất theo cách ngửa mặt nhìn trời, những lúc như thế có thể tôi sẽ nhìn thấy bao nhiêu là cuộc đồng hành giữa tôi và những hiện hữu, như thể cuộc đồng hành giữa tôi và những người đang chết, tôi và những người đang chết lại là câu chuyện kể dai dẳng khác, trong câu chuyện kể này có thể tôi sẽ có quá nhiều lầm lẫn trong nhận thức, những kẻ đang chết từ những thế kỷ trước có vẻ như có cách hiện hữu chợt đến chợt đi, tôi mệt nhoài với thứ cách thức có vẻ mang tính thi ca hơn là sự hiện diện của sự vật, lãng đãng những mảnh trời xưa cũ, sự sống rã ra thành những ngọn sóng trườn đi trong những điệu thức trống rỗng, thành ra thi ca của tôi cũng là những sự thể trống rỗng, tôi chạy theo những kẻ đang chết để lắng nghe, có thể là những lời trần tình về những gì của ngày hôm nay hay những gì của ngày hôm qua, những mòn mỏi, những cạn kiệt, những u uẩn, mỗi một lời nghe được từ ánh nhìn giận dữ hay căm tức của bọn họ là một thế giới quan đổ nát, tôi mệt nhoài trong sắp đặt lại những mảnh vỡ của chúng, thường thì sẽ nhìn thấy một thứ thương đau có hình hài, mỗi một lần sắp đặt lại một thế giới quan đổ nát là tôi lại nhìn thấy một cách biểu hiện khác của thương đau, giống như những khái niệm sáng tỏ trong nhận thức, thương đau lan tỏa thành những hình ảnh sáng tỏ, hình ảnh về bầu trời bao giờ cũng từ chối sự trú ngụ của con người, hình ảnh về mặt đất với cuộc nhào nặn con người như một biến cố lớn nhất trong những biến cố, người ta vẫn cứ muốn có hình ảnh của con người theo một thứ kiểu thức nào đó, khi cho là do sự mặc khải của những thế lực huyền nhiệm, khi cho là do những đầu óc thông tuệ của con người, sự nhào nặn đồng hành với cuộc sống như một thứ số phận con người nhận được từ tay tạo tác, sự nhào nặn và sự giãy giụa để thoát khỏi nhào nặn trở thành thứ triết học bi thảm của con người, trong câu chuyện kể dai dẳng ấy có thể có lúc người ta sẽ nhìn thấy tôi chạy theo những kẻ đang chết, tôi đặt tôi trong hình thái phân rã để tôi nhìn tôi rõ hơn, những nỗi niềm vẫn dấu bên dưới sự điềm tĩnh thật ra chỉ là những lớp bụi thời gian lâu ngày trở thành sức che đậy, những khát vọng vẫn cứ là những sự thể lớn lao nhất trong nhận thức của tôi, chúng như thể những ngọn sóng ngầm luôn réo gọi, nhưng những khao khát của tôi luôn bị nén lại, luôn bị bớt đi, không phải tại tôi, mà tại những gì có vẻ hơi tàn nhẫn và điên rồ đang diễn ra bốn phía

 

cuối cùng tôi cũng nghe được trong muôn nghìn thi pháp của đất những lời nói về tôi và em. đã tắt những ngọn lửa những kẻ đi trước đã thắp trên những nẻo đường tìm kiếm. một tiếng gọi. thâm u tận cùng sự tiềm ẩn. những người đang chết cũng thao thức nhiều như những người đang sống. về những ngọn núi mọc lâu đời. về những dòng sông chảy ngang mặt đất. về những con người còn đang giữ được hơi thở. biển không còn giống thời băng tuyết mỗi ngày mỗi đầy. biển mỗi ngày mỗi đầy. lòng trắc ẩn của con người cũng mỗi này mỗi lưng. cuối cùng những ngọn lửa của những kẻ đi trước cũng làm sáng tỏ những ẩn dụ nơi ánh mắt đang sáng lên của lũ chim đi trú đông nơi tiếng rền của núi nơi nụ cười đã tắt của những người đã chết và nơi những sấm ngôn về độ dài của các triều đại và độ dài của những niềm hạnh phúc. cuối cùng tôi cũng hiểu ra tôi và em cũng chỉ là một cách ẩn dụ về những cách thức tồn tại. một ngày trong những ngày tháng ngoài sử lịch tôi nhìn thấy tôi đi lại giữa những khoảng cách đo bằng độ dài của niềm tư duy cũ nát. tôi đi lại và nhìn thấy những sự việc cứ diễn ra theo thứ cách thức như thể sự trá hình dai dẳng. coi ngó xứ sở là kẻ còn sót lại sau cuộc thanh trừng đẫm máu diễn ra nơi ngọn núi không phải là núi ô lim pơ. các vị thần đương đại vừa hút thuốc uống rượu vừa đọc diễn văn. những bài diễn văn dài lê thê. những thời khắc trước khi có cuộc đấu như thể đang đọng lại thành những hình thù lo lắng. đám ứng viên gương mặt đầy vẻ hèn hạ quì mọp dưới chân lễ đài ứa nước mắt vì cảm thấy hạnh phúc được tham gia cuộc đấu. tôi nghe trong gió như có bước chân ai đang đi về xứ sở tôi. tôi nghi là có ai đó muốn dòm thử vào xứ sở tôi. cái xứ sở cái gì cũng có vẻ kỳ cục. cuối cùng em cũng trở về để nói với tôi về sự vô liêm sỉ của những loài hoa không chịu tàn. một con tàu hai con tàu ba con tàu đang ra khơi. không nói lời nào biển cứ lặng lẽ vỗ vào bờ. ngày sắp tàn. tôi và em nhìn thấy ngày sắp tàn. những nghìn năm trước vào những lúc ngày sắp tàn những người đi tìm minh triết cho cuộc sống lặng lẽ bước vào ngọn núi trí tuệ. và những loài thú ăn đêm cũng hí hửng nghĩ về những cuộc săn đuổi khi đêm xuống. tôi và em nhìn thấy đêm. mặt trời bơ vơ

(trong “Những tổ hợp của chữ” – 2016)

 

CALLS FROM BELOW

 

Frightening faces
races
ambitions
calls from below

 

desires accumulate, a storm snaps, or occasionally, a celestial sphere is overhead, with a road for ground, longing in every gaze, in every step, I keep feeling myself swayed by ideas of the journeys into untouched consciousness

 

sometimes I lie on ground face up to watch sky, these times I can see how many pairings there are between me and what’s existing, like pairings between me and who’s dying, though the drawn out story of me and who’s dying is different and in it I make too many mistakes in perception, the dying ones from past centuries seem to exist in abrupt comings and goings, I’m exhausted by how they carry more poetic feeling than thingly presence, indistinct pieces of old sky, life dissolves into waves crawling within empty cadences, so my poetry is all empty contour, I run after the dying ones and listen, maybe words are what reveal the things of today and the things of yesterday, the tattered, the depleted, the innermost, every audible word from their angry and resentful gazes is a worldview in ruins, I’m exhausted by just barely rearranging the fragments, usually when seeing a thing in pain the thing has a body, every time of just barely rearranging the worldview in ruins I’ll see another expression of pain, like a concept illuminated by perception, pain infectiously turns into a shining image, an image of sky eternally refusing human residence, an image of earth with molded humans as the event of events, still wanting human images to follow some kind of formula, dictated by the revelation of mysterious powers, dictated by the wisdom of human brains, molds paired to life like single human fates sculpted by a creator’s hand, the molding and the thrashing to escape being molded become a tragic philosophy of humankind, in that drawn out story perhaps there are times someone watches me run after those dying ones, I set myself in a decaying shape to see me more clearly, the feelings are still hiding beneath a placid surface in actuality is time’s moth- eaten dust layered into a coat of armour, leftover longings are the most distinguished contours of my perception, as if the undercurrent is always calling, but my desires always restrained, always tempered, not because of me, but because things that seem cruel and foolish are occuring in every direction

 

in the end I hear among the untold poetics of earth some words spoken about you and me. extinguished are the fires that lit the paths of those who journeyed before. a sound calling. dark ending of the hidden. those dying are just as restless as those living. for the long life of mountains. for the streams flowing across earth. for the people still holding their breath. the sea no longer in its age of ice each day more full. the sea each day more full. human compassion each day less full. in the end the fires of those who journeyed before illuminate the metaphors of bright-eyed winter birds immigrating to where the mountain hums to where the laughter of the dead is extinguished and where prophecies tell how long a dynasty and how long a joy. in the end I understand that me and you are just one kind of metaphor for how to exist. one day among historyless dates I watch myself move back and forth between distances measured by lengths of dilapidated thought. I move back and forth watching things occur as if by prolonged disguise. tending to the homeland is the one who remains after the blood-wet purge occurs on a mountain that is not mount olympia. contemporary gods smoke tobacco and drink booze while reading their speeches. long dragging speeches. before a struggle stagnates into such figures of anxiety. desperate-faced candidates fall at the feet of ceremony their eyes tearing up with joy as part of the struggle. I listen inside wind that has legs like someone coming home. I doubt anyone would try come into my homeland. the homeland where everything seems strange. in the end you also come back to talk with me about the shamelessness of flowers that cannot bear their withering. a boat two boats three boats are leaving. not speaking one word at all the sea continues to silently break into shore. a day nearly withered. me and you watch the nearly withered day. thousands of years before in the nearly withered days people went in search of living wisdom by soundlessly walking the wise mountain and nocturnal animals fondled thoughts of the hunt as night fell. me and you watch the night. the desolate sun

(from “Combinations of words”, 2016) translated by Kaitlin Rees

Leave a Reply

Your email address will not be published.