Rốt Cuộc Thì Bọn Họ Là Ai

 

 

 

[…]

hay người chỉ thoáng qua cuộc đời ta và để lại vô số những âm vang cay đắng, về sau, khi mọi thứ đã lắng lại, và ta thì đã trưởng thành, ta thường nghĩ vậy về rừng núi Nung ngày ấy, bấy giờ, không còn những đám mây màu lá giăng lên trí tưởng tượng phong nhiêu mỗi lần ta ngồi ở hiên hè nhìn về phía núi trong lòng cứ dấy lên ước mơ chỉ mỗi một lần đặt chân lên những thứ vẫn cứ là thần tiên cổ độ trong trí não của tuổi mười lăm bao giờ cũng là phía thuộc thứ lý lẽ cứ bay lên tới tận chốn chưa hề biết phía của những cuộc diện tinh khôi phía của những gương mặt của bắt đầu, như thể mọi cung bậc trong trẻo hồn nhiên trổi lên trong ta mỗi lần ngồi ở hiên hè nhìn núi đã ập đổ ngay từ phút ta đặt chân lên núi và bị bọn họ trói bỏ giữa rừng, ta không thể nói rõ ra nó là gì những thứ diễn ra ở chung quanh, chỉ thấy là nó quá khác  với những gì lúc ta còn ngồi ở hiên hè để tưởng tượng, bấy giờ, núi rừng như một thứ thế giới hoàn toàn xa lạ với chàng trai tuổi mười lăm là ta,  ngay cả tiếng gió thổi qua rừng cây, không phải là tiếng gió thổi qua làng cứ làm cho ta thấy mọi thứ đều đơn giản, sáng ra, có cơn gió thổi qua làng, cha ta vác cây cày ra ruộng, mẹ ta đi cho lũ gà heo ăn sáng, làng lại bắt đầu thứ nhịp điệu nghìn năm không mỏi, trong phút đầu tiên đặt chân lên núi ta đã nghe thấy gió trút lên những lời nặng nhọc của lá cây rừng, không phải là  rì rào như vẫn nghe thấy ở trong vườn, mà là thứ âm tiết nghe chì chiết như những lời  kể khổ, nghe khác lắm, không phải là  thổi, mà là gào, thét, về sau, khi hồi tưởng lại những phút đầu tiên đặt chân lên núi ấy ta cứ thấy như thể đang đọng lại thứ cảm thức có thể làm nhàu nát tâm can, rằng trong tiếng gió núi như thể có chứa những lời ghềnh thác, tín hiệu của suy vong và tận diệt, núi rừng là hình ảnh chân xác nhất về thế giới con ạ, chính là ông ấy đã buột nói ra những lời như vây lúc bọn ta đứng ở bờ con suối lớn, núi rừng là thế giới ư, ta nghe, và không hiểu gì cả, nhưng về sau, khi nhớ lại, ta biết là thứ tra vấn có tính bản thể luận ấy đã khắc vào tâm tư chàng trai tuổi mười lăm, người đàn ông cấp dưới của người đàn ông cho ta ăn sách đưa ta đến bờ con suối ấy thì bảo là ông phải ra đi, con cứ theo con suối đi về phía thượng nguồn sẽ thấy có một ngôi nhà lớn cất trên một ngọn đồi nhỏ là chỗ ở của ngài thông thái đó, ông nói, và nhảy xuống con suối đang chảy xiết, ta có ý chờ thử ông còn dặn dò gì thêm không, nhưng ông ấy đã ra đi thật, ông ấy từ biệt ta theo cách đó đó,

 

 

[trong Rốt Cuộc Thì Bọn Họ Là Ai]