thi pháp của đất (1)

                                                              như nỗi đau năm tháng

này, nhà ngươi đâu phải là một con ngựa sau khi trải qua một đoạn đường thì đòi uống nước mật, tôi đùa nói với người anh em của mình, thì cũng là anh em trong làng thôi, sau khi trải qua một ngày đường, băng qua những làng xóm và những cánh đồng bỏ hoang, người đàn em của tôi cứ lăn ra đất tựa một con ngựa không còn chịu đựng nổi đường dài, làng tôi con người yếu đuối, con trâu con bò yếu đuối, bờ tre làng yếu đuối, tôi ngày đêm cảm thấy tâm can không yên, con người là rất cần trải qua thật nhiều năm tháng mới hiểu thấu trần gian, nhưng người làng tôi thì  thật vất vả khó khăn trong việc đồng hành cùng năm tháng, những người già ở làng tôi thì cứ quằn người xuống, có kẻ quằn xuống gần tận đất, làm như thể để tỏ ra là mình hiểu thấu nghĩa lý của trần gian, rằng con người lớn lên với đất, và bây giờ khi đã già cỗi thì phải trở về với đất, những bờ tre quằn xuống trong mưa bão cũng làm tôi cảm thấy bất an như khi nhìn thấy con người quằn xuống, con người quằn xuống hết mức thì về với đất, nhưng bờ tre quằn xuống là phải đỡ lên, bờ tre là thứ vật thể sinh ra cơm áo như ruộng đồng làng, không thể như thế mãi, tôi muốn làm một cái gì đấy cho bớt đi sự yếu đuối, người đàn em của tôi cứ lăn ra đất, thở, phải làm một cái gì đấy, tôi thầm nói với  mình, và vực người đàn em của tôi đứng lên, chúng tôi đi núi Nung để tìm sức mạnh cho làng, ngọn núi từ thuở nhỏ tôi đã dành cho sự trú ngụ của các vị thần, từ thuở nhỏ tôi đã tưởng tượng ra các vị thần minh bạch và cao thượng, bọn họ từ núi Nung bay đi khắp nơi ban phát cho con người áo và bánh, tôi vực người đàn em của tôi đứng lên, nhưng anh ta không còn bước nổi, tôi đành phải cõng anh ta, chúng tôi phải qua phía bên kia núi mới lấy được sức mạnh của những con người đang sống ở chân núi tương truyền là có mặt tự buổi khai thiên lập địa, tôi cõng người đàn em của mình vượt qua núi Nung, rồi tôi cũng giống như con ngựa không còn chịu đựng nổi đường dài, tôi cùng người đàn em cùng lăn ra đất, chúng tôi thiếp đi, và khi tỉnh dậy thì thấy mình đang đứng giữa một xứ sở hoang tàn, lặng ngắt những con đường xuyên qua những làng mạc không một bóng người, hay chúng ta đã lạc vào nơi ở của những người chết, người đàn em của tôi nói, tôi bảo cứ đợi xem sao, lát sau thì có mấy người đi xe tứ mã ngang qua chỗ chúng tôi, có ai mua núi rừng không? rõ ràng là chúng tôi nghe thấy tiếng rao của một người đàn ông từ trong xe tứ mã phát ra, chúng tôi bắt đầu chạy, vượt qua những  làng xóm như vừa bị ai đó phá nát, lát sau thì lại thấy có mấy người đi xe tứ mã  vượt qua chúng tôi, có ai mua tiếng cười của trẻ thơ không? rõ ràng là chúng tôi  nghe thấy tiếng rao ấy từ trong xe tứ mã phát ra, bọn ta bỏ mạng ở đây mất, người đàn em của tôi nói, vẻ sợ hãi, tôi bảo cứ chờ xem sao, và chúng tôi cứ tiếp tục chạy cho đến lúc lũ người ấy tống chúng tôi vào ngục, lũ người cứ như muốn ăn tươi nuốt sống chúng tôi, đây là xứ sở của ai đó đang rơi vào tay ai đó không phải nơi chúng ta tìm kiếm, ở trong ngục tôi nói với người đàn em của mình, anh ta chết ở trong ngục, còn tôi, bọn họ thấy chẳng có gì nguy hiểm nên đã thả ra, tôi trở về, đi lang thang trong làng suốt ngày này sang ngày khác, tôi phải có trách nhiệm về người đàn em của mình đã chết vì bạo lực, có nghĩa là phải nghĩ đến một chuyến đi khác.

 

giã, 10 AM  25/4/2016   

Leave a Reply

Your email address will not be published.