Walt Whitman/Bài hát chính tôi/khúc 11&12

 

11.

Hai mươi tám chàng trai trẻ tắm bên bở biển,
Hai mươi tám chàng trai trẻ và hết thảy [những chàng trai trẻ] đều thân thiện,
Hai mươi tám năm của cuộc đời một người phụ nữ và của hết thảy [những người phụ nữ] đều cô đơn. Nàng sở hữu riêng [một] ngôi nhà đẹp bên con dốc cao,
Nàng che dấu vẻ hào hoa và những bộ cánh sang trọng đằng sau những bức rèm cửa sổ.

Trong số những chàng trai trẻ nàng thích ai nhất?
Ồ kẻ giản dị nhất trong bọn họ là vẻ đẹp đối với nàng.

Bạn từ đâu đến vậy, một mệnh phụ phu nhân? Bỡi vì tôi trông thấy nàng,
Làm tung tóe nước ở đó, nhưng vẫn ở yên trong căn phòng của bạn. Người tắm biển thứ hai mươi chín đã đến nhảy múa và cười đùa dọc theo bờ biển,
Những người còn lại không trông thấy nàng, nhưng nàng thì trông thấy bọn họ và yêu thích bọn họ. Râu của những chàng trai trẻ lấp loáng [những] nước chảy xuống từ mái tóc dài của bọn họ,
[như] Những con suối nhỏ chảy ngang qua khắp thân thể bọn họ.

Một bàn tay vô hình cũng lướt trên thân thể bọn họ,
Nó run rẩy đổ xuống từ thái dương và xương sườn của bọn họ.

Những chàng  trai trẻ bơi ngửa người lên trời, những cái bụng trắng muốt [như thể] phồng lên dưới mặt trời, họ chẳng hỏi [là] ai đã buộc chặt họ lại [như vậy],
Họ chẳng biết ai đã thở khó khăn và nghiêng xuống mái vòm hình trái tim và uốn lượn,
Họ không nghĩ họ đã làm ai ướt đẫm với những giọt nước nhỏ  Nguồn:

 

12. 

Cậu con trai làm nghề giết mổ cởi chiếc áo giết mổ của mình, hoặc mài dao ở cửa hàng [thịt] ở chợ,

Tôi nán lại để thưởng ngoạn  lời ứng đối của anh ta và cách anh ta lê đôi chân và thất bại.

 

Những  thợ rèn với bộ ngực lấm lem và đầy lông vung tròn chiếc búa,

Mỗi người [đều] có chiếc xe đẩy chính, tất cả chúng đều để bên ngoài, có một sức nóng quá  lớn trong ngọn lửa

 

Từ ngưỡng cửa phủ đầy bụi than tôi dõi theo những di chuyển của bọn họ,

Không có gì ngoài những cái thắt lưng duyên dáng ngay cả bày ra với những cánh tay rắn chắc của bọn họ,

Ở trên tay [ là] những chiếc búa vung lên, ở  trên tay [ là] rất chậm rãi, ở trên tay [ là] sự vững chắc,

Chẳng [có chi] vội vã, mỗi một người bất ngờ đứng vào chỗ đứng của mình

 

 

 

SONG OF MYSELF  

 

11.

Twenty-eight young men bathe by the shore,
  Twenty-eight young men and all so friendly;
  Twenty-eight years of womanly life and all so lonesome.

  She owns the fine house by the rise of the bank,
  She hides handsome and richly drest aft the blinds of the window.

  Which of the young men does she like the best?
  Ah the homeliest of them is beautiful to her.

  Where are you off to, lady? for I see you,
  You splash in the water there, yet stay stock still in your room.

  Dancing and laughing along the beach came the twenty-ninth bather,
  The rest did not see her, but she saw them and loved them.

  The beards of the young men glisten’d with wet, it ran from their long hair,
  Little streams pass’d all over their bodies.

  An unseen hand also pass’d over their bodies,
  It descended tremblingly from their temples and ribs.

  The young men float on their backs, their white bellies bulge to the
      sun, they do not ask who seizes fast to them,
  They do not know who puffs and declines with pendant and bending arch,
  They do not think whom they souse with spray.

12.

The butcher-boy puts off his killing-clothes, or sharpens his knife

      at the stall in the market,

  I loiter enjoying his repartee and his shuffle and break-down.

 

  Blacksmiths with grimed and hairy chests environ the anvil,

  Each has his main-sledge, they are all out, there is a great heat in

      the fire.

 

  From the cinder-strew’d threshold I follow their movements,

  The lithe sheer of their waists plays even with their massive arms,

  Overhand the hammers swing, overhand so slow, overhand so sure,

  They do not hasten, each man hits in his place.

 

http://www.gutenberg.org/files/1322/1322-h/1322-h.htm#link2H_4_0027