THOMAS STERN ELIOT/ BẢN TÌNH CA CỦA J.ALFRED PRUFROCK

 

 

Nếu ta tin rằng câu trả lời của ta
Tới một người sẽ được trở về nơi trần thế,
Thì ngọn lửa này sẽ ngừng lại và không lay động nữa.
 Nhưng nếu điều mọi người nói là đúng,
Chẳng bao giờ có ai, lại từ vực thẳm này mà còn sống trở về,
Ta sẽ trả lời người mà chẳng sợ bị ô danh!

[Bản dịch của Nguyễn Văn Hoàn từ nguyên tác tiếng Ý]

 

Rổi hãy để cho chúng tôi đi, bạn và tôi
Khi bóng tối trải rộng ra trên bầu trời một cách không ổn
Như thể con bệnh bị gây mê trên bàn mổ
Hãy để cho chúng tôi đi, qua những đường phố ít nhiều hơi hẻo lánh
Như cuộc rút lui toàn trong bóng tối
Những đêm không yên trong những khách sạn giá rẻ về đêm
Và những nhà hàng với những cái vỏ hàu:
Những đường phố tiếp theo như cuộc tranh luận tẻ nhạt
Về thứ mục đích dối trá
Để dẫn dắt bạn đến một câu hỏi áp đảo
Ồ, đừng hỏi ‘‘Nó là gì’’
Hãy để cho chúng tôi đi và làm cuộc thăm viếng của chúng tôi
 

Trong gian phòng những người phụ nữ ra vào
Nói về Michenlangelo

Sương giá màu vàng cọ chiếc lưng của nó lên những ô cửa sổ
Ngọn khói màu vàng cọ cái mỏm của nó lên những ô cửa sổ
Chúng thò lưỡi  vào những ngõ ngách của đêm
Ngâm mình trong các vũng ao cống rãnh
Hãy để đổ lên lưng chúng bồ hóng rơi tử những ống khói
Bị trượt ngã qua sân thượng tạo nên cú nhảy đột ngột
Và nhận ra  rằng đó là một buổi tối Tháng Mười êm dịu
Một lần nữa cuộn mình quanh ngôi nhà , và thiếp đi

 

Và quả nhiên sẽ có lúc
Cho ngọn khói vàng lướt dọc theo đường phố
Cọ lưng vào những chiếc ô cửa sổ
Sẽ có lúc, sẽ có lúc
Để sửa soạn cho một gương mặt gặp những gương mặt
                                                                      mà bạn [muốn] gặp
Sẽ có lúc để bỏ đi  và tạo ra
Và thời giờ cho hết thảy mọi công việc và những ngày ở trong tay
Nâng lên và thả xuống một câu hỏi trên chiếc đĩa của bạn
Thời gian cho bạn và thời gian cho tôi
Và thời gian còn cho hằng trăm hành động
Và thời gian cho hằng trăm hư ảnh và sự xem xét lại
Trước khi ăn bánh mì nướng và uống trà

 

Trong gian phòng những người phụ nữ ra vào
Nói về Michelangelo

 

Và quả nhiên sẽ có lúc
Tự hỏi: ’’Tôi có dám không’’ và, ’’Tôi có dám không’’
Đã đến lúc quay lại và đi xuống cầu thang
Với một vùng hói ở giữa mái tóc của tôi
(Bọn họ sẽ bảo: ‘‘Làm thế nào mà tóc của anh mọc thưa thế’’)
Áo khóac buổi sáng của tôi, cổ áo kéo chặt tới cằm
Cà vạt của tôi [trông] sang trọng và mô đẹt, nhưng chỉ được bảo
                                                    vệ bằng một chiếc kim đơn giản
__
(Bọn họ sẽ bảo: ‘‘Nhưng làm sao tay chân anh [lại] gầy thế’’)
Đố tôi dám
Làm náo động thế giới
Trong phút chốc ở đó là thời gian
Cho những quyết định và cho những sửa đổi phút giây sẽ làm đảo lộn [tất cả]

 

Bỡi tôi đã biết tất cả bọn họ, đã biết cả:
Đã biết những buổi tối, những buổi sáng, những buổi trưa,
Tôi đã lường được cuộc đời mình bằng những thìa cà phê,
Tôi biết những giọng nói đang tắt với cái vấp ngã chết người
Ở bên dưới thứ âm nhạc từ căn phòng xa xôi
                  Vậy tôi nên phỏng đoán như thế nào?

 

Và tôi đã biết những ánh mắt sẵn sàng, đã biết cả–
Những ánh mắt đọng lại nơi bạn trong thứ từ ngữ đã thành khuôn mẫu
Và khi tôi bị đóng khuôn, nằm dài trên một chiếc  đinh

Khi tôi bị ghim lại và quằn quại trên vách,
Vậy thì tôi nên bắt đầu thế nào
Để phun ra hết tất cả những đoạn cuối của những năm tháng và 
                                         những cuộc hành trình của tôi?
                    Và tôi nên phỏng đoán thế nào?

 

Và tôi đã biết những cánh tay sẵn sang, đã biết cả–
Những cánh tay trắng trần trụi được tô điểm bằng vòng tay
(Nhưng trong ánh đèn, thì cúi xuống mái tóc nâu nhạt)
Có phải áo quần [tôi] tỏa hương thơm
Điếu khiến tôi rất thích đeo một cái vòng tay: được trang điểm bằng một
                                                                                       cái vòng tay?
Những cánh tay để dọc theo bàn, hoặc được quấn khăn choàng
                       Và rồi thì tôi có nên phỏng đoán không?
                        Và nên bắt đầu thế nào?

Tôi sẽ nói, tôi sẽ bước vào những bóng tôi qua những con đường chật hẹp
Và nhìn khói bốc lên từ những tẩu thuốc
Của những ngưới đàn ông cô đơn trong cánh sơ mi, đang nhìn ra cửa số?

Tôi sẽ là đôi móng rách nát
Vút nhanh qua các tầng biển lặng

 

Và buổi chiều, buổi tối, những giấc ngủ thật yên lành!
Được làm dịu êm bằng những ngón tay dài
Những giấc ngủ…mệt nhoài…hoặc vờ ốm ngủ
Nằm dài xuống sàn, ở đây là cạnh bạn và tôi
Tôi sẽ thế nào sau khi uống trà và ăn bánh ngọt và kem
Có đủ sức vượt qua phút giây khủng hoảng?
Nhưng dù tôi có khóc và nhịn ăn, khóc và cầu nguyện,
Tôi vẫn thấy đầu tôi (có hơi hói đi một chút) được đặt trên một
                                                                    cái đĩa bằng gỗ
Tôi đâu phải nhà tiên tri–và ở đây chẳng phải vấn đề gì lớn lao,
Tôi đã nhìn thấy phút giây vĩ đại của mình thoáng qua,
Và tôi nhìn thấy Người Hầu vĩnh cửu giữ áo khoác của tôi
                                                                  và mỉm cười,
Và trong chốc lát, tôi cảm thấy sợ hãi.

 

Và sau hết, nó có đáng giá hay không,
Sau những cái  chén, mức cam, trà,
Giữa thứ đồ bằng sứ, giữa vài cuộc chuyện trò của bạn và tôi
Trong khi nó có đáng giá vậy không
Để bám chặt vào vấn đề với một nụ cười
Để ép thế giới vào một quả bóng
Để cuộn chúng vào một vài câu hỏi áp đảo
Để nói: ‘‘ Tôi không phải kẻ chết đi sống lại Lazaros, từ cõi chết
Quay lại để kể với bạn về tất cả,  sẽ nói với bạn tất cả’’–
Nếu người ta, đặt một chiếc gối bên đầu nàng
                      Thì sẽ nói: ‘‘Đây không phải những gì tôi muốn nói
                                                              với mọi người,
                       Đấy không phải là nó, với mọi người’’

 

 

Không! Tôi không phải Hoàng Tử Hamlet, cũng không phải là,
Là một ông hoàng hầu hạ, một kẻ sẽ hành động

Để làm phình to ra một quá trình, khởi đầu cho một vài cảnh,

Khuyên nhủ hoàng tử, đừng nghi ngờ, một công cụ dễ dàng,
Được quí trọng, vui vẻ được dùng đến
Chính trị, [là] những thận trọng, những điều tỉ mỉ
Đầy những lời lẽ cao sâu nhưng hơi trì độn
Nhiều khi, thực sự, hầu như buồn cười
Hầu như, đôi khi, là Điên Rồ

 

Tôi già rồi…Tôi già rồi…
Tôi sẽ mặc lấy thứ đáy quần đã được cuộn lại

 

Tôi có nên để một phần mái tóc của tôi ra phía đằng sau?Tôi có dám ăn
                                                                                   một quả đào?
Tôi sẽ mặc chiếc quần bằng vải nĩ trắng, và đi bộ trên bãi biển
Tôi đã nghe nàng tiên cá hát hết này đến bài khác

Tôi không nghĩ là chúng sẽ hát [mãi] cho tôi nghe

Tôi đã nhìn thấy chúng cỡi sóng trên biển
Chải mái tóc  trắng ngần của sóng ngược lại
Trong khi gió thổi con nước trắng và đen
Chúng ta đã nán lại trong những căn phòng nhỏ  của biển
Bỡi những cô gái biển tết những vòng rong biển đỏ và nâu
Cho đến khi những tiếng nói của nhân loại đánh thức chúng ta,
                            và chúng ta chìm xuống
 

           

The Love Song of J. Alfred Prufrock

 

S’io credesse che mia risposta fosse
A persona che mai tornasse al mondo,
Questa fiamma staria senza piu scosse.
Ma percioche giammai di questo fondo
Non torno vivo alcun, s’i’odo il vero,
Senza tema d’infamia ti rispondo.

Let us go then, you and I,

When the evening is spread out against the sky

Like a patient etherized upon a table;

Let us go, through certain half-deserted streets,

The muttering retreats

Of restless nights in one-night cheap hotels

And sawdust restaurants with oyster-shells:

Streets that follow like a tedious argument

Of insidious intent

To lead you to an overwhelming question …

Oh, do not ask, “What is it?”

Let us go and make our visit.

 

In the room the women come and go

Talking of Michelangelo.

 

The yellow fog that rubs its back upon the window-panes,

The yellow smoke that rubs its muzzle on the window-panes,

Licked its tongue into the corners of the evening,

Lingered upon the pools that stand in drains,

Let fall upon its back the soot that falls from chimneys,

Slipped by the terrace, made a sudden leap,

And seeing that it was a soft October night,

Curled once about the house, and fell asleep.

 

And indeed there will be time

For the yellow smoke that slides along the street,

Rubbing its back upon the window-panes;

There will be time, there will be time

To prepare a face to meet the faces that you meet;

There will be time to murder and create,

And time for all the works and days of hands

That lift and drop a question on your plate;

Time for you and time for me,

And time yet for a hundred indecisions,

And for a hundred visions and revisions,

Before the taking of a toast and tea.

 

In the room the women come and go

Talking of Michelangelo.

 

And indeed there will be time

To wonder, “Do I dare?” and, “Do I dare?”

Time to turn back and descend the stair,

With a bald spot in the middle of my hair —

(They will say: “How his hair is growing thin!”)

My morning coat, my collar mounting firmly to the chin,

My necktie rich and modest, but asserted by a simple pin —

(They will say: “But how his arms and legs are thin!”)

Do I dare

Disturb the universe?

In a minute there is time

For decisions and revisions which a minute will reverse.

 

For I have known them all already, known them all:

Have known the evenings, mornings, afternoons,

I have measured out my life with coffee spoons;

I know the voices dying with a dying fall

Beneath the music from a farther room.

               So how should I presume?

 

And I have known the eyes already, known them all—

The eyes that fix you in a formulated phrase,

And when I am formulated, sprawling on a pin,

When I am pinned and wriggling on the wall,

Then how should I begin

To spit out all the butt-ends of my days and ways?

               And how should I presume?

 

And I have known the arms already, known them all—

Arms that are braceleted and white and bare

(But in the lamplight, downed with light brown hair!)

Is it perfume from a dress

That makes me so digress?

Arms that lie along a table, or wrap about a shawl.

               And should I then presume?

               And how should I begin?

 

Shall I say, I have gone at dusk through narrow streets

And watched the smoke that rises from the pipes

Of lonely men in shirt-sleeves, leaning out of windows? …

 

I should have been a pair of ragged claws

Scuttling across the floors of silent seas.

 

And the afternoon, the evening, sleeps so peacefully!

Smoothed by long fingers,

Asleep … tired … or it malingers,

Stretched on the floor, here beside you and me.

Should I, after tea and cakes and ices,

Have the strength to force the moment to its crisis?

But though I have wept and fasted, wept and prayed,

Though I have seen my head (grown slightly bald) brought in upon a platter,

I am no prophet — and here’s no great matter;

I have seen the moment of my greatness flicker,

And I have seen the eternal Footman hold my coat, and snicker,

And in short, I was afraid.

 

And would it have been worth it, after all,

After the cups, the marmalade, the tea,

Among the porcelain, among some talk of you and me,

Would it have been worth while,

To have bitten off the matter with a smile,

To have squeezed the universe into a ball

To roll it towards some overwhelming question,

To say: “I am Lazarus, come from the dead,

Come back to tell you all, I shall tell you all”—

If one, settling a pillow by her head

               Should say: “That is not what I meant at all;

               That is not it, at all.”

 

And would it have been worth it, after all,

Would it have been worth while,

After the sunsets and the dooryards and the sprinkled streets,

After the novels, after the teacups, after the skirts that trail along the floor—

And this, and so much more?—

It is impossible to say just what I mean!

But as if a magic lantern threw the nerves in patterns on a screen:

Would it have been worth while

If one, settling a pillow or throwing off a shawl,

And turning toward the window, should say:

               “That is not it at all,

               That is not what I meant, at all.”

 

No! I am not Prince Hamlet, nor was meant to be;

Am an attendant lord, one that will do

To swell a progress, start a scene or two,

Advise the prince; no doubt, an easy tool,

Deferential, glad to be of use,

Politic, cautious, and meticulous;

Full of high sentence, but a bit obtuse;

At times, indeed, almost ridiculous—

Almost, at times, the Fool.

 

I grow old … I grow old …

I shall wear the bottoms of my trousers rolled.

 

Shall I part my hair behind?   Do I dare to eat a peach?

I shall wear white flannel trousers, and walk upon the beach.

I have heard the mermaids singing, each to each.

 

I do not think that they will sing to me.

 

I have seen them riding seaward on the waves

Combing the white hair of the waves blown back

When the wind blows the water white and black.

We have lingered in the chambers of the sea

By sea-girls wreathed with seaweed red and brown

Till human voices wake us, and we drown.

 

 

Nguyễn Thanh Hiện đọc theo nguyên tác trong:

https://www.poetryfoundation.org/poetrymagazine/poems/44212/the-love-song-of-j-alfred-prufrock