Walt Whitman/Bài hát chính tôi [1-10]

 

1.

 

Tôi ca ngợi tôi và hát về tôi

Và những gì tôi có được  bạn cũng có được

Bỡi mọi cái tế vi đang thuộc về tôi cũng thuộc về bạn

 

Tôi thong thả bước đi và tôi mời gọi linh hồn tôi
Tôi nghiêng người và thong thả bước khi ngắm nhìn một ngọn kiếm cỏ mùa hè

 

 

Tiếng nói của tôi, mọi cái tế vi trong máu  tôi, hình thành từ đất này, từ bầu không khí này

Tôi sinh ra nơi cha mẹ tôi sinh ra cha mẹ tôi cũng vậy cũng sinh  nơi ông bà  tôi sinh ra

Bây giờ tôi ba mươi bảy tuổi trong sự bắt đầu với sức khỏe hoàn hảo

Hy vọng cứ thế cho đến khi chết

 

Những niềm tin và các nghiên cứu kinh viện cứ gác lại

Khi đã thấy đủ thì cứ để những thứ ấy về sau, nhưng không bao giờ quên

Dù xấu hay tốt tôi cũng trú lại, tôi cho phép tôi nói ra mọi điều bất trắc

Cứ để tự nhiên không cần phải xem xét lại năng lực vốn có của tôi

 

 

2.

 

Nhà  và các phòng  đầy hương hoa, các kệ tủ cũng đầy hương hoa
Tôi hít thở thứ hương thơm tôi biết và thích nó

Việc khai thác hương hoa  cũng sẽ đầu độc tôi , nhưng tôi không để nó làm chủ tôi

 

 

Bầu không khí tôi thở không phải là hương hoa, nó không có hương vị , nó không có mùi

Nó mãi mãi là hơi thở của tôi, tôi yêu nó

Tôi sẽ đi đến bờ đất che phủ bỡi rừng cây và tôi trần trụi và khỏa thân

Tôi vui đến phát điên vì những thứ ấy va chạm vào tôi

 

 

Làn hơi thở của tôi

Những âm ba, những sóng gợn, những tiếng động thầm thì, căn nguyên của tình yêu, đường kim trên vải lụa, chạc cây và dây leo

Sự thở ra thở vào của tôi, nhịp đập trong tim tôi, sư lưu thông của máu, và làn khí ngang qua phổi tôi

Hơi thở của những chiếc lá xanh và những chiếc lá khô và  của bờ biển và của những tảng đá biển màu sẫm tối và của cỏ khô trong vựa

 

Âm vang của những lời vụt nói ra từ giọng nói của tôi tự do vương tới chỗ làn gió cuốn

Một chút hôn nhẹ, một chút ôm nhau cho đến những vòng tay

Sự nô giỡn của ánh sáng và những bóng râm trên cây như sự đu đưa của những cành cây dịu dàng
Sự vui thích trong cô đơn hay ở  những con đường phố vội vàng hay dọc theo những cánh đồng hay sườn đồi

Cảm thức về hạnh phúc, âm thanh run rẩy của buổi trưa đầy, tiếng hát của tôi vang lên từ giường nằm của tôi hay từ cuộc gặp gỡ mặt trời
Bạn thử tính một ngàn mẫu đất có nhiều không? bạn  thử tính trái đất có nhiều không?

Có phải bạn đã thực hành quá lâu để học cách đọc?

Có phải bạn cảm thấy quá tự hào khi nắm bắt được ý nghĩa của những bài thơ?

Dừng lại với tôi  hôm nay và đêm nay, và bạn sẽ sở hữu được nguồn gốc của hết thảy những bài thơ

Bạn sẽ sở hữu những điều tốt lành của trái đất và mặt trời (có hằng triệu mặt trời còn chưa biết đến)

Bạn sẽ không còn phải nắm bắt những sự việc ở lần thứ hai thứ ba, không còn nhìn chúng qua những đôi mắt chết, cũng không còn phải nghĩ ngợi với những cuốn sách ma quỉ
Bạn cũng sẽ không còn nhìn qua đôi mắt của tôi, cũng không còn dùng đến những thứ từ tôi

Bạn sẽ nghe thấy từ mọi ngả, và chính bạn sẽ thanh lọc chúng

 

 

3.

 

Tôi đã nghe những gì người ta nói, câu chuyện về sự bắt đầu và sự kết thúc

Nhưng tôi [thì] không nói về cái bắt đầu và cái kết thúc
Không bao giờ có thêm bất kỳ sự khởi đầu nào hơn bây giờ
Cũng không bao giờ có thêm bất kỳ sự tươi trẻ hay già dặn nào hơn bây giờ
Và sẽ không bao giờ có thêm bất kỳ sự hoàn thiện nào hơn bây giờ
Cũng không bao giờ có thêm bất kỳ thứ thiên đường hay địa ngục nào hơn bây giờ

 

Thúc giục thúc giục và thúc giục
Thế giới luôn là sự  thúc giục [đời đời]

Trong số những điều mơ hồ đối mặt với sự phát triển vô song luôn là vật chất và sự tăng trưởng của nó, luôn là dục tính

Luôn là sự đan kết bản sắc, luôn là sự khác biệt, luôn  là cuộc sống đa dạng

Dựng lên một lý thuyết không phải là điều hữu ích, có học hỏi nghiên cứu và không học hỏi nghiên cứu đều cảm thấy như vậy

Như điều chắc chắn chắc chắn nhất, dây dọi được gióng lên, mảnh gỗ được  đóng vào  trụ cột, xà nhà được giữ vững

Cường tráng như loài ngựa, sự âu yếm, sự quá ngạo mạng, dòng chảy trong thân xác

Chúng tôi ở đây là tôi và điều bí ẩn này

Sáng rõ và  dịu dàng là linh hồn tôi, và sáng rõ và dịu dàng là tất cả những gì không phải linh hồn tôi
Thiếu một là thiếu cả hai, và cái không nhìn thấy được xác nhận bằng cái nhìn thấy

Cho đến khi cái nhìn thấy trở thành cái không nhìn thấy và đến lượt nó là bằng chứng cho cái nhìn thấy

Chỉ ra cái tốt và phân tích nó từ độ tuổi tồi tệ nhất độ tuổi rắc rối nhất
Thông tin về những năng lực hoàn hảo và những sự việc trong tình huống khó khăn, trong khi họ bàn cãi [thì] tôi im lặng, tôi đi tắm, và chiêm ngưỡng tôi

Mời gọi tôi là tất cả các cơ quan và thuộc tính của con người tôi, và của bất kỳ một người đàn ông khỏe mạnh và sạch sẽ
Không phải một inch cũng không phải một phần nhỏ của một inch là hèn kém, và không một ai là kém thân thiện hơn với phần còn lại

 

Tôi cảm thấy hạnh phúc- Tôi nhìn, tôi nhảy múa, tôi cười, tôi hát

Khi người bạn ôm ấp yêu thương cùng giường ngủ cạnh tôi suốt đêm, và rời khỏi tôi vào rạng ngày với những bước chân nhẹ nhàng

Đã để lại tôi những chiếc giỏ được phủ bằng những chiếc khăn trắng làm cho ngôi nhà trở nên rộng ra với sự giàu có

Tôi phải trì hoãn quan niệm và nhận thức của tôi và phải trì hoãn tiếng thét trong mắt tôi

Rằng chúng ngoảnh lại từ cái nhìn đăm đắm phía đằng sau và phía dưới con đường

Và lập tức chúng bị mã hóa và  tôi chỉ được nhìn thấy một đồng xu 

Chính xác thì cái gì là giá trị được đặt lên hàng đầu?

 

 

4.

 

Chung quanh tôi những kẻ rong chơi và những kẻ tra vấn,

Những người tôi gặp [với bao nhiêu thứ chuyện ], ảnh hưởng đối với tôi là cuộc sống thời thơ ấu của tôi, hoặc nơi chốn và thành phố tôi sống hoặc đất nước tôi,

Những ngày mới mẻ, những khám phá, những phát minh, những giao hảo, những tác giả cũ và mới,

Bữa ăn tối của tôi, áo quần, bạn bè, những dáng vẻ, những khen ngợi, những nợ nần, 

Sự thờ ơ thực sự hay tưởng tượng của người đàn ông hay người phụ nữ nào đó tôi yêu ,

Ai đó trong những người bà con của tôi hoặc  chính tôi bị bệnh tật hoặc đang xảy ra đau yếu, hoặc mất mát thiếu thốn tiền bạc, hoặc suy sụp hoặc  phấn khích,

Chiến tranh, nỗi kinh hoàng của những cuộc chiến chủng tộc, những cơn sốt của những tin tức thất thiệt, những biến cố thất thường,

[Tất cả] những thứ đó xảy đến với tôi cả ngày lẫn đêm và chúng trở đi trở lại với tôi
Nhưng chúng không phải là bản thân tôi.

 

Tôi là gì, tôi là kẻ tách khỏi cách thế sống trì kéo lôi kéo [của người khác],

[Đó là] cách thế sống thích thú, tự thấy đủ, thương người, nhàn nhã, đơn giản,

Ngẩng nhìn, hoặc chạm vòng tay lên những nghĩ ngợi chân xác mà khó nắm bắt,

Nhìn với sự hiếu kỳ nghiêng đầu sang bên thử điều gì sắp xảy ra

Thưởng ngoạn và ngạc nhiên với cả vẻ bên ngoài lẫn bên trong của cuộc chơi.

 

Về sau tôi nhìn thấy trong những ngày riêng tư của tôi [ở đó] tôi đã đổ mồ hôi trong  đám sương mù của những nhà ngôn ngữ học và những nhà biện giải,

Tôi không chế nhạo hoặc tranh luận, tôi [chỉ] quan sát và chờ

 

 

5.

 

Tôi tin vào bạn, linh hồn của tôi, nói cách khác tôi không được tự mình làm mất thể diện trước bạn

Và ngược lại bạn  cũng không được làm mất thể diện trước tôi,

Hãy thong thả bước với tôi trên cỏ, đừng dừng lại với giọng nói của bạn,

Không phải là những từ ngữ, không phải là âm nhạc hay vần điệu tôi muốn [nghe từ bạn], không phân tích hay giảng thuyết [gì cả], không cả điều tốt nhất,

Tôi chỉ thích một chút yên tĩnh, một tiếng hum như có sự điều chỉnh từ giọng nói của bạn.

 

 

Tôi nhớ có lần làm sao chúng ta [lại] nằm như một buổi sáng mùa hè trong suốt,

Làm sao bạn [có thể] vục đầu vào người tôi, và nhẹ nhàng quay trên người tôi,

Và mở chiếc áo [của tôi] từ nơi ngực tôi, và vung lưỡi vào tận trái tim đổ vỡ trần trụi của tôi,

Và [bạn] vương tới cho đến khi bạn cảm nhận được râu tôi, và vươn tới cho đến khi bạn chạm được vào chân tôi.

 

[bạn] Nhanh chóng trở nên rõ ràng và trải ra quanh tôi sự bình yên và sự hiểu biết để vượt qua tất cả những xung động nơi mặt đất,

Và tôi biết rằng bàn tay của Chúa là lời hứa hẹn của riêng tôi,

Và tôi biết rằng tinh thần của Chúa là người anh em của riêng tôi ,

Và rằng tất cả những người đàn ông sinh ra bất cứ lúc nào cũng là những người anh em của riêng tôi, và những người phụ nữ là chị em và là người yêu của tôi,

Và rằng sự sáng tạo ra phụ kiện cho một con tàu là tình yêu(*)

Và sự vô hạn là những chiếc lá bướn bỉnh hay là gục xuống trên những cánh đồng,

Và những con kiến nâu trong cái giếng nhỏ bên dưới chúng,

Và những chiếc vảy rêu phong nơi bờ rào dây leo, những bờ đá, cây hoa trắng lùn, cây thảo bản bông vàng và cỏ dại

 

(*)kelson # keel-son: a longitudinal beam or set of timbers or metal plates fastened over and along a sheep’s keel to add structural  strength/ cây đà dọc hoặc một chùm gỗ hoặc những tấm kim loại được buộc  trên và dọc theo mạn thuyền để tặng sức mạnh của cấu trúc: một phụ kiện của con tàu- Webster’s  dictionary, trang 799

 

 

6.

 

Một đứa trẻ nói Cỏ là gì? mang đến cho tôi một nắm cỏ đầy
Làm thế nào tôi có thể trả lời đứa trẻ? Tôi không hiểu biết gì hơn một đứa trẻ
Tôi đóan phải là lá cờ trong sự bố trí của tôi bằng tấm dệt bằng vật liệu màu xanh hy vọng
Hay tôi đoán nó là chiếc khăn tay của Chúa
Một món quà thơm tho và một trí tưởng cố ý buông ra
Một cách nào đó nó có tên gọi riêng ở những góc cạnh mà chúng ta nhìn thấy và chủ ý và nói Ai? 
Hoặc tôi đoán cỏ chính là đứa trẻ, một đứa trẻ sinh ra từ thảm thực vật
Hoặc tôi đóan nó là một thứ chữ tượng hình đồng dạng
Và nó có ý nghĩa lớn lên như nhau ở nơi bao la và ở nơi chật chội
Lớn lên giữa chủng loại đen và chủng loại trắng
Người Kanuck, hay người Tuckahoe, hay Nghị sĩ quốc hội, hay kẻ giàu có, (*) tôi tặng cho bọn họ cũng như tôi nhận từ bọn họ
Và giờ đây dường như đối với tôi nó là vẻ đẹp của thứ tóc cỏ còn nguyên trên những nấm mộ
Một cách dịu dàng tôi cùng bạn xoắn cỏ 
Có lẽ bạn nảy sinh từ vầng ngưc của một người trẻ tuổi
Có lẽ nếu tôi am hiểu chúng tôi sẽ yêu thương chúng
Có lẽ bạn từ trong những người già hoặc từ những đứa con sớm ra đời từ những cái đùi của mẹ chúng
Và ở đây bạn là những cái đùi của những người mẹ
Cỏ ở đây là quá sẫm tối từ những mái đầu bạc trắng của những người mẹ già nua
Sẫm hơn những bộ râu bạc màu của những ông cụ
Màu sẫm tối đến từ bên dưới những vòm miệng nhu nhược màu đỏ
Ồ sau tất cả tôi đã nhận ra quá nhiều những giọng nói thốt ra
Và tôi nhận ra không có gì là không thốt ra từ những vòm miệng
Tôi muốn tôi có thể diễn dịch ẩn dụ chung quanh cái chết của những người tuổi trẻ và những người phụ nữ
Và những ẩn dụ chung quanh những cụ già và những bà mẹ, và đám trẻ con sớm ra đời từ những cái đùi của chúng
Bạn nghĩ gì khi bạn trở thành tuổi trẻ và trở thành một cụ già?
Và bạn nghĩ gì khi bạn trở thành những phụ nữ và trở thành những đứa trẻ con?
Bọn chúng tồn tại và tốt lành ở một nơi nào đó
Mầm cây nhỏ nhoi nhất cho thấy thực sự không có cái chết 
Và nếu bao giờ cũng có nó dẫn đầu cuộc sống, và không đợi đến phút cuối ngăn chận nó
Và phút kết thúc là phút mở đầu cuộc sống
Tất cả hướng về phía trước và ở ngoài, không có gì ập đổ
Và cái chết là khác với những gì con người giả định, và may mắn hơn

 

 

(*)
Kanuct: Một tiếng lóng (và thường gây khó chịu) cho một người Canada, thường là người Canada gốc Pháp.
Tuckahoe là một ngôi làng ở thị trấn Eastchester thuộc quận Westchester, New York, Hoa Kỳ, theo wikipedia. Nhưng theo Leave of Grass Comprehensive Reader’s Edition trang 34&35 thì: tidewater Virginian who eats “tuckahoe”, a brown fungus sometime call “Virginia truffe”/người Viginia vùng nước lên ăn “Tuckahoe”, một loại nấm màu nâu đôi khi được gọi là “Virginia truffe”

Cuff: Một lớp vải bổ sung ở cuối ống tay áo , mục đích để che cánh tay, hay che cổ tay.  Có thể ở đây cuff chỉ cho những người giàu có, giữa thế kỷ 15 và 18, những người đàn ông giàu có  thường mặc áo có ống áo được trang trí như vậy, theo wikipedia. Nhưng theo Leave of Grass Comprehensive Reader’s Edition trang 35 thì Cuff –a Negro/ Cuff là một vị anh hùng

 

 

 

7.

 

Có ai cho rằng mình đã may mắn sinh ra không?
Tôi vội vã báo cho anh ta hay cô ta biết chỉ có may mắn để chết, và tôi biết điều đó.
Tôi vượt qua cái chết bằng cái chết, và sinh ra với đứa bé trong bồn tắm mới toanh, và không lẫn giữa những mũ và ủng của tôi
Và nhìn thấy những sự vật đa tạp, không có hai sự vật nào giống nhau, và mọi thứ đều tốt đẹp
Trái đất tốt đẹp và những vì sao tốt đẹp, và tất cả sự thêm vào của chúng đều tốt đẹp
Tôi không phải trái đất cũng không phải là phần thêm vào của trái đất
Tôi là bầu bạn và là người đồng hành của mọi người, tất cả cũng bất tử và cũng không hiểu được như chính tôi
(Bọn họ không hiểu thế nào là bất tử, nhưng tôi thì tôi hiểu)
Mỗi một loài là cho chính nó và cho riêng nó, với tôi là giống cái và giống đực của loài giống con người của tôi
Với tôi đó những những đứa trẻ và tình yêu người mẹ
Với tôi đó là những người đàn ông kiêu hãnh và nghĩ ngợi làm cách nào để cảm thấy đau nhói [sting] khi bị khinh bỉ
Với tôi là trái tim ngọt ngào và người giúp việc già nua, với tôi là những người mẹ, là những người mẹ của những người mẹ
Với tôi là những đôi môi mỉm cười, những đôi mắt tuông lệ
Với tôi là những đứa trẻ và những bản sao của những đứa trẻ [begetters of children=cha mẹ những đứa trẻ=bản sao những đứa trẻ]
Ô! Bạn không có lỗi gì với tôi, cũng không phải là [bạn] cũ, cũng không bị loại bỏ
Tôi nhìn thấy bạn qua áo quần hay chiếc ô, dù có hay không
Và ở chung quanh [bạn] là sự mạnh mẽ, nhạy bén, không mệt mỏi, và không thể bị lay chuyển
 

 

8.

 

Đứa bé ngủ trong nôi của nó,

Tôi giở mùng lên nhìn một lúc, và lặng lẽ dùng tay xua lũ ruồi.

 

Người thiếu niên và cô gái có vẻ mặt e thẹn đã quay lại bên ngọn đồi rậm,
Tôi chăm chú nhìn họ từ trên cao.

 

Người tự vận nằm dài ra trên sàn nhà đẫm máu của phòng ngủ,
Tôi nhìn thấy xác chết với mái tóc đẫm nước của nó, tôi chú ý nơi khẩu súng đã rơi xuống.

 

 

Những lời nhảm nhí lót đường, những vỏ xe, sự lãng phí thời gian của những đế giày trượt tuyết, câu chuyện của những người đi dạo,

Những chiếc xe buýt kềnh càng, người lái xe với ngón tay cái đầy nghi vấn của ông, tiếng rỏn rẻng của móng ngựa trên sàn đá granit,

Những chiếc xe trượt tuyết, tiếng leng keng, những đùa giỡn to tiếng, sự va chạm của những quả bóng tuyết,

Sự phô trương của những sở thích phổ biến, sự giận dữ của vô số người bị đánh thức,

Tiếng động của giá cán thương được đưa lên, một người bệnh được chuyển vào bên trong bệnh viện,

Cuộc gặp nhau giữa những kẻ thù, lời nguyền rủa bất chợt, những bí mật, và sự rơi ngã,

Đám đông bị kích động, đám cảnh sát với thân hình tuyệt hảo [star] nhanh chóng vượt qua giữa đám người tụ tập,

Những viên đá vô cảm đón lấy và phát đi rất nhiều tiếng vang,

Những tiếng rên rỉ của những người ăn quá nhiều [over-fet] hoặc bị bỏ đói giữa chừng [half-starv’d] những người ngã xuống dưới mặt trời hoặc ngất đi,

Tiếng kêu gì những người phụ nữ chợt kêu lên, những người trong cảnh nhà thiếu đói, và sinh con,

Lời nói sống động và ẩn kín gì luôn làm rung động nơi đây, tiếng gào rú gì còn lưu giữ trong nghi lễ,

Ngăn chận tội phạm, sự phản kháng, những lầm lỗi được xử trị, sự nhận chịu, sự bác bỏ của sự sự vô tội,

Tôi nhớ bọn họ, hoặc sự phô trương hoặc sự cộng hường của bọn họ – tôi đến và tôi khởi hành

 

 

 

9.

 

Những cánh cửa lớn của vựa cỏ miền quê mở toang ra và sẵn sàng,

Cỏ khô của vụ thu hoạch chất đầy toa  xe kéo chậm,

Ánh sáng trong suốt nhảy nhót trên thứ màu sắc xen lẫn nâu xám và xanh,

Những ôm cỏ đầy được chất vào vựa cỏ nặng đầy.

 

 

Tôi ở đó, tôi giúp đỡ [bọn họ] tôi đến nằm dài bên trên  xe trọng tải,

Tôi cảm thấy những cú xóc mềm mại, [tôi] tựa chân này vào chân kia,

Tôi  nhảy từ những cái dầm ngang và chiếm lấy [những] cây cỏ ba lá và cỏ đuôi mèo,

Và lăn đầu trên gót chân và làm rối beng mái tóc đầy những lọn tóc của tôi

 

10.

Một mình dong ruổi trong hoang địa và núi non tôi săn bắn
Đi lang thang ngạc nhiên thấy mình nhẹ nhàng và vui vẻ
Vào lúc chiều muộn [tôi] chọn một nơi an toàn để qua đêm
Đốt lửa lên và hâm nóng một trò chơi vui vẻ chết người
[rồi] Thiếp đi trên đám lá rụng chồng chất với con chó và khẩu sung đặt cạnh mình
Một thợ cắt tỉa người Mỹ ngồi ở bên dưới cánh buồm giăng của cô nàng, cô nàng cắt tỉa tia sáng và mây
Mắt tôi nhìn đất, tôi cúi xuống mũi thuyền của cô nàng hoặc hét
lên một cách vui vẻ từ sàn tàu
Những người lái thuyền và những người đào sò dậy sớm và dừng lại ở chỗ tôi,
Tôi nhét đầu dây giày vào ủng và bước đi, và có một thời gian vui vẻ
Bạn đã ở lại với tôi hôm ấy quanh nồi canh hải vị
Tôi nhìn thấy cuộc hôn nhân của người đánh bẩy ở ngoài trời miền tây xa xôi, cô dâu là cô gái da đỏ,
Cha cô dâu và những bạn bè ông ta ngồi gần cái chân chéo và lặng lẽ hút thuốc,
họ mang giày da đanh và có chăn đắp dày rộng đang
mang trên vai,
Người đánh bẩy nằm dài nơi bờ đất, anh ta chủ yếu mặc đồ da, một kẻ giàu có
râu và tóc phủ lấy cổ anh ta, anh
cầm tay cô dâu,
Cô nàng có hàng mi dài, để đầu trần, những cái khóa thẳng thô
hạ xuống tứ chi khêu gợi của cô và chạm tới chân cô

Người nô lệ bỏ trốn đã đến nhà tôi và ở bên ngoài,
Tôi nghe thấy sự dịch chuyển của anh ta làm gãy đổ những cành cây nhỏ nơi đống gỗ
Qua nửa cánh cửa lung lay của nhà bếp tôi nhìn thấy sự khập khiễng yếu đuối của anh ta,
Và [tôi] đã đi đến chỗ anh ta ngồi trên khúc gỗ dẫn anh ta vào nhà và an ủi anh ta,
Và mang nước đổ đầy bồn tắm cho thân thể đầy mồ hôi và đôi chân bầm tím của anh ta
Và cho anh ta căn phòng đi từ phòng riêng của tôi, và cho anh ta một số áo quần vải thô sạch,
Và [tôi] nhớ quá rõ đôi mắt quay tròn và sự vụng về của anh ta,
Và [cũng] nhớ việc bôi thuốc dán lên chỗ trầy xước ở cổ và ở mắt cá chân của anh ta,
Anh nói với tôi một tuần trước anh đã hồi phục và vượt qua phía bắc
Tôi để anh ta ngồi cạnh tôi trên bàn, cái khóa lửa của tôi thì đặt ở góc phòng

 

 

 

 

 

SONG OF MYSELF

 

1.

I Celebrate myself, and sing myself,

And what I assume you shall assume,

For every atom belonging to me as good belongs to you.

I loafe and invite my soul,

I lean and loafe at my ease observing a spear of summer grass.

My tongue, every atom of my blood, form’d from this soil, this air,

Born here of parents born here from parents the same, and their parents the same,

I, now thirty-seven years old in perfect health begin,

Hoping to cease not till death.

Creeds and schools in abeyance,

Retiring back a while sufficed at what they are, but never forgotten,

I harbor for good or bad, I permit to speak at every hazard,

Nature without check with original energy.

 

 

 

2.

 

Houses and rooms are full of perfumes, the shelves are crowded with perfumes,

I breathe the fragrance myself and know it and like it,

The distillation would intoxicate me also, but I shall not let it.

The atmosphere is not a perfume, it has no taste of the distillation, it is odorless,

It is for my mouth forever, I am in love with it,

I will go to the bank by the wood and become undisguised and naked,

I am mad for it to be in contact with me.

The smoke of my own breath,

Echoes, ripples, buzz’d whispers, love-root, silk-thread, crotch and vine,

My respiration and inspiration, the beating of my heart, the pass- ing of blood and air through my lungs,

The sniff of green leaves and dry leaves, and of the shore and dark-color’d sea-rocks, and of hay in the barn,

The sound of the belch’d words of my voice loos’d to the eddies of the wind,

A few light kisses, a few embraces, a reaching around of arms,

The play of shine and shade on the trees as the supple boughs wag,

The delight alone or in the rush of the streets, or along the fields and hill-sides,

The feeling of health, the full-noon trill, the song of me rising from bed and meeting the sun.

Have you reckon’d a thousand acres much? have you reckon’d the earth much?

Have you practis’d so long to learn to read?

Have you felt so proud to get at the meaning of poems?

Stop this day and night with me and you shall possess the origin of all poems,

You shall possess the good of the earth and sun, (there are millions of suns left,)

You shall no longer take things at second or third hand, nor look

         through the eyes of the dead, nor feed on the spectres in books,

You shall not look through my eyes either, nor take things from me,

You shall listen to all sides and filter them from your self.

 

 

3.

 

I have heard what the talkers were talking, the talk of the beginning and the end,

But I do not talk of the beginning or the end.

There was never any more inception than there is now,

Nor any more youth or age than there is now,

And will never be any more perfection than there is now,

Nor any more heaven or hell than there is now.

Urge and urge and urge,

Always the procreant urge of the world.

Out of the dimness opposite equals advance, always substance and increase, always sex,

Always a knit of identity, always distinction, always a breed of life.

To elaborate is no avail, learn’d and unlearn’d feel that it is so.

Sure as the most certain sure, plumb in the uprights, well entretied, braced in the beams,

Stout as a horse, affectionate, haughty, electrical,

I and this mystery here we stand.

Clear and sweet is my soul, and clear and sweet is all that is not my soul.

Lack one lacks both, and the unseen is proved by the seen,

Till that becomes unseen and receives proof in its turn.

Showing the best and dividing it from the worst age vexes age,

Knowing the perfect fitness and equanimity of things, while they discuss I am silent, and go bathe and admire myself.

Welcome is every organ and attribute of me, and of any man hearty and clean,

Not an inch nor a particle of an inch is vile, and none shall be less familiar than the rest.

I am satisfied—I see, dance, laugh, sing;

As the hugging and loving bed-fellow sleeps at my side through

         the night, and withdraws at the peep of the day with stealthy tread,

Leaving me baskets cover’d with white towels swelling the house with their plenty,

Shall I postpone my acceptation and realization and scream at my eyes,

That they turn from gazing after and down the road,

And forthwith cipher and show me to a cent,

Exactly the value of one and exactly the value of two, and which is ahead?

 

 

4.

 

Trippers and askers surround me,

People I meet, the effect upon me of my early life or the ward and city I live in, or the nation,

The latest dates, discoveries, inventions, societies, authors old and new,

My dinner, dress, associates, looks, compliments, dues,

The real or fancied indifference of some man or woman I love,

The sickness of one of my folks or of myself, or ill-doing or loss or lack of money, or depressions or exaltations,

Battles, the horrors of fratricidal war, the fever of doubtful news, the fitful events;

These come to me days and nights and go from me again,

But they are not the Me myself.

Apart from the pulling and hauling stands what I am,

Stands amused, complacent, compassionating, idle, unitary,

Looks down, is erect, or bends an arm on an impalpable certain rest,

Looking with side-curved head curious what will come next,

Both in and out of the game and watching and wondering at it.

Backward I see in my own days where I sweated through fog with linguists and contenders,

I have no mockings or arguments, I witness and wait.

 

 

 

5.

 

I believe in you my soul, the other I am must not abase itself to you,

And you must not be abased to the other.

Loafe with me on the grass, loose the stop from your throat,

Not words, not music or rhyme I want, not custom or lecture, not even the best,

Only the lull I like, the hum of your valvèd voice.

I mind how once we lay such a transparent summer morning,

How you settled your head athwart my hips and gently turn’d over upon me,

And parted the shirt from my bosom-bone, and plunged your tongue to my bare-stript heart,

And reach’d till you felt my beard, and reach’d till you held my feet.

Swiftly arose and spread around me the peace and knowledge that pass all the argument of the earth,

And I know that the hand of God is the promise of my own,

And I know that the spirit of God is the brother of my own,

And that all the men ever born are also my brothers, and the women my sisters and lovers,

And that a kelson of the creation is love,

And limitless are leaves stiff or drooping in the fields,

And brown ants in the little wells beneath them,

And mossy scabs of the worm fence, heap’d stones, elder, mullein and poke-weed

 

 

6

 

A child said What is the grass? fetching it to me with full hands;

How could I answer the child? I do not know what it is any more than he.

I guess it must be the flag of my disposition, out of hopeful green stuff woven.

Or I guess it is the handkerchief of the Lord,

A scented gift and remembrancer designedly dropt,

Bearing the owner’s name someway in the corners, that we may

         see and remark, and say Whose?

Or I guess the grass is itself a child, the produced babe of the vegetation.

Or I guess it is a uniform hieroglyphic,

And it means, Sprouting alike in broad zones and narrow zones,

Growing among black folks as among white,

Kanuck, Tuckahoe, Congressman, Cuff, I give them the same, I receive them the same.

And now it seems to me the beautiful uncut hair of graves.

Tenderly will I use you curling grass,

It may be you transpire from the breasts of young men,

It may be if I had known them I would have loved them,

It may be you are from old people, or from offspring taken soon out of their mothers’ laps,

And here you are the mothers’ laps.

This grass is very dark to be from the white heads of old mothers,

Darker than the colorless beards of old men,

Dark to come from under the faint red roofs of mouths.

O I perceive after all so many uttering tongues,

And I perceive they do not come from the roofs of mouths for nothing.

I wish I could translate the hints about the dead young men and women,

And the hints about old men and mothers, and the offspring taken soon out of their laps.

What do you think has become of the young and old men?

And what do you think has become of the women and chil- dren?

They are alive and well somewhere,

The smallest sprout shows there is really no death,

And if ever there was it led forward life, and does not wait at the end to arrest it,

And ceas’d the moment life appear’d.

All goes onward and outward, nothing collapses,

And to die is different from what any one supposed, and luckier.

 

 

 

   7.

 

  Has any one supposed it lucky to be born?

  I hasten to inform him or her it is just as lucky to die, and I know it.

 

  I pass death with the dying and birth with the new-wash’d babe, and

      am not contain’d between my hat and boots,

  And peruse manifold objects, no two alike and every one good,

  The earth good and the stars good, and their adjuncts all good.

 

  I am not an earth nor an adjunct of an earth,

  I am the mate and companion of people, all just as immortal and

      fathomless as myself,

  (They do not know how immortal, but I know.)

 

  Every kind for itself and its own, for me mine male and female,

  For me those that have been boys and that love women,

  For me the man that is proud and feels how it stings to be slighted,

  For me the sweet-heart and the old maid, for me mothers and the

      mothers of mothers,

  For me lips that have smiled, eyes that have shed tears,

  For me children and the begetters of children.

 

  Undrape! you are not guilty to me, nor stale nor discarded,

  I see through the broadcloth and gingham whether or no,

  And am around, tenacious, acquisitive, tireless, and cannot be shaken away.

 

 

 

   8

 

 

  The little one sleeps in its cradle,

  I lift the gauze and look a long time, and silently brush away flies

      with my hand.

 

  The youngster and the red-faced girl turn aside up the bushy hill,

  I peeringly view them from the top.

 

  The suicide sprawls on the bloody floor of the bedroom,

  I witness the corpse with its dabbled hair, I note where the pistol

      has fallen.

 

  The blab of the pave, tires of carts, sluff of boot-soles, talk of

      the promenaders,

  The heavy omnibus, the driver with his interrogating thumb, the

      clank of the shod horses on the granite floor,

  The snow-sleighs, clinking, shouted jokes, pelts of snow-balls,

  The hurrahs for popular favorites, the fury of rous’d mobs,

  The flap of the curtain’d litter, a sick man inside borne to the hospital,

  The meeting of enemies, the sudden oath, the blows and fall,

  The excited crowd, the policeman with his star quickly working his

      passage to the centre of the crowd,

  The impassive stones that receive and return so many echoes,

  What groans of over-fed or half-starv’d who fall sunstruck or in fits,

  What exclamations of women taken suddenly who hurry home and

      give birth to babes,

  What living and buried speech is always vibrating here, what howls

      restrain’d by decorum,

  Arrests of criminals, slights, adulterous offers made, acceptances,

      rejections with convex lips,

  I mind them or the show or resonance of them—I come and I depart.

 

 

 

   9

 

  The big doors of the country barn stand open and ready,

  The dried grass of the harvest-time loads the slow-drawn wagon,

  The clear light plays on the brown gray and green intertinged,

  The armfuls are pack’d to the sagging mow.

 

  I am there, I help, I came stretch’d atop of the load,

  I felt its soft jolts, one leg reclined on the other,

  I jump from the cross-beams and seize the clover and timothy,

  And roll head over heels and tangle my hair full of wisps.

 

10.

Alone far in the wilds and mountains I hunt,
Wandering amazed at my own lightness and glee,
In the late afternoon choosing a safe spot to pass the night,
Kindling a fire and broiling the fresh-kill’d game,
Falling asleep on the gather’d leaves with my dog and gun by my side.

The Yankee clipper is under her sky-sails, she cuts the sparkle and scud,
My eyes settle the land, I bend at her prow or shout joyously from the deck.

The boatmen and clam-diggers arose early and stopt for me,
I tuck’d my trowser-ends in my boots and went and had a good time;
You should have been with us that day round the chowder-kettle.

I saw the marriage of the trapper in the open air in the far west,
the bride was a red girl,
Her father and his friends sat near cross-legged and dumbly smoking,
they had moccasins to their feet and large thick blankets
hanging from their shoulders,
On a bank lounged the trapper, he was drest mostly in skins, his luxuriant
beard and curls protected his neck, he held his bride by the hand,
She had long eyelashes, her head was bare, her coarse straight locks
descended upon her voluptuous limbs and reach’d to her feet.

The runaway slave came to my house and stopt outside,
I heard his motions crackling the twigs of the woodpile,
Through the swung half-door of the kitchen I saw him limpsy and weak,
And went where he sat on a log and led him in and assured him,
And brought water and fill’d a tub for his sweated body and bruis’d feet,
And gave him a room that enter’d from my own, and gave him some
coarse clean clothes,
And remember perfectly well his revolving eyes and his awkwardness,
And remember putting plasters on the galls of his neck and ankles;
He staid with me a week before he was recuperated and pass’d north,
I had him sit next me at table, my fire-lock lean’d in the corner.

 

http://www.gutenberg.org/files/1322/1322-h/1322-h.htm

.
.