Walt Whitman với cỏ và sự sống và cái chết

 

T. S. Eliot đã viết trong phiên bản thánh thư của ông, Four Quaters “Và phần còn lại là cầu nguyện, tuân thủ, kỷ luật, suy nghĩ và hành động” . Whitman có cái nhìn khác, tin rằng sự vĩnh hằng nằm xung quanh ông – trong sự buồn tẻ, trong hơi thở của mình, trong một nắm cỏ đầy, trong câu hỏi đặt ra câu trả lời, và sau đó là câu trả lời khác và câu trả lời khác nữa, trong các ngôi sao di chuyển “về phía trước và ở ngoài”, có lẽ là mãi mãi. Thật là một viễn cảnh cảm động. Và đáng sợ. [T. S. Eliot wrote in his version of scripture, Four Quartets; “and the rest is prayer, observance, discipline, thought and action.” Whitman took another view, believing that eternity lay all around him— in the lull; in the smoke of his breath; in a handful of grass; in the question that begs an answer, and then another and another; in the stars that travel “onward and outward,” presumably forever. What a thrilling prospect. And terrifying.].
.

.
.
Trích trong BÀI HÁT CHÍNH TÔI
.
6.

Một đứa trẻ nói Cỏ là gì? mang đến cho tôi một nắm cỏ đầy
Làm thế nào tôi có thể trả lời đứa trẻ? Tôi không hiểu biết gì hơn một đứa trẻ
Tôi đóan phải là lá cờ trong sự bố trí của tôi bằng tấm dệt bằng vật liệu màu xanh hy vọng
Hay tôi đoán nó là chiếc khăn tay của Chúa
Một món quà thơm tho và một trí tưởng cố ý buông ra
Một cách nào đó nó có tên gọi riêng ở những góc cạnh mà chúng ta nhìn thấy và chủ ý và nói Ai? 
Hoặc tôi đoán cỏ chính là đứa trẻ, một đứa trẻ sản sinh từ thảm thực vật
Hoặc tôi đóan nó là một thứ chữ tượng hình đồng dạng
Và nó có ý nghĩa lớn lên như nhau ở nơi bao la và ở nơi chật chội
Lớn lên giữa chủng loại đen và chủng loại trắng
Người Kanuck, hay người Tuckahoe, hay Nghị sĩ quốc hội, hay Kẻ giàu có, (*) tôi tặng cho bọn họ cũng như tôi nhận từ bọn họ
Và giờ đây dường như đối với tôi nó là vẻ đẹp của thứ tóc cỏ còn nguyên trên những nấm mộ
Một cách dịu dàng tôi sẽ cùng bạn xoắn cỏ 
Có lẽ bạn nảy sinh từ vầng ngưc của một người trẻ tuổi
Có lẽ nếu tôi am hiểu chúng tôi sẽ yêu thương chúng
Có lẽ bạn từ trong những người già hoặc từ những đứa con sớm ra đời từ những cái đùi của mẹ chúng
Và ở đây bạn là những cái đùi của những người mẹ
Cỏ ở đây là quá sẫm tối từ những mái đầu bạc trắng của những người mẹ già nua
Sẫm hơn những bộ râu bạc màu của những ông cụ
Màu sẫm tối đến từ bên dưới những vòm miệng nhu nhược màu đỏ
Ồ sau tất cả tôi đã nhận ra quá nhiều những giọng nói thốt ra
Và tôi nhận ra không có gì là không thốt ra từ những vòm miệng
Tôi muốn tôi có thể diễn dịch ẩn dụ về cái chết của những người tuổi trẻ và những người phụ nữ
Và những ẩn dụ về những cụ già và những bà mẹ, và đám trẻ con sớm ra đời từ những cái đùi của chúng
Bạn nghĩ gì khi bạn trở thành tuổi trẻ và trở thành một cụ già?
Và bạn nghĩ gì khi bạn trở thành những phụ nữ và trở thành những đứa trẻ con?
Bọn chúng tồn tại và tốt lành ở một nơi nào đó
Mầm cây nhỏ nhoi nhất cho thấy thực sự không có cái chết 
Và nếu bao giờ cũng có nó dẫn đầu cuộc sống, và không đợi đến phút cuối ngăn chận nó
Và phút kết thúc là phút mở đầu cuộc sống
Tất cả hướng về phía trước và ở ngoài, không có gì ập đổ
Và cái chết là khác với những gì con người giả định, và may mắn hơn
Nguồn: http://www.gutenberg.org/files/1322/1322-h/1322-h.htm

.
.
[…]

Kanuct: Một tiếng lóng (và thường gây khó chịu) cho một người Canada, thường là người Canada gốc Pháp.
Tuckahoe là một ngôi làng ở thị trấn Eastchester thuộc quận Westchester, New York, Hoa Kỳ, theo wikipedia. Nhưng theo Leave of Grass Comprehensive Reader’s Edition trang 34&35 thì: tidewater Virginian who eats “tuckahoe”, a brown fungus sometime call “Virginia truffe”/người Viginia vùng nước lên ăn “Tuckahoe”, một loại nấm màu nâu đôi khi được gọi là “Virginia truffe”

Cuff: Một lớp vải bổ sung ở cuối ống tay áo , mục đích để che cánh tay, hay che cổ tay.  Có thể ở đây cuff chỉ cho những người giàu có, giữa thế kỷ 15 và 18, những người đàn ông giàu có  thường mặc áo có ống áo được trang trí như vậy, theo wikipedia. Nhưng theo Leave of Grass Comprehensive Reader’s Edition trang 35 thì Cuff –a Negro/ Cuff là một vị anh hùng

 

.
.
Trích trong SONG OF MYSELF
.
6.
A child said What is the grass? fetching it to me with full hands;
How could I answer the child? I do not know what it is any more than he.
I guess it must be the flag of my disposition, out of hopeful green stuff woven.
Or I guess it is the handkerchief of the Lord,
A scented gift and remembrancer designedly dropt,
Bearing the owner’s name someway in the corners, that we may
see and remark, and say Whose?
Or I guess the grass is itself a child, the produced babe of the vegetation.
Or I guess it is a uniform hieroglyphic,
And it means, Sprouting alike in broad zones and narrow zones,
Growing among black folks as among white,
Kanuck, Tuckahoe, Congressman, Cuff, I give them the same, I receive them the same.
And now it seems to me the beautiful uncut hair of graves.
Tenderly will I use you curling grass,
It may be you transpire from the breasts of young men,
It may be if I had known them I would have loved them,
It may be you are from old people, or from offspring taken soon out of their mothers’ laps,
And here you are the mothers’ laps.
This grass is very dark to be from the white heads of old mothers,
Darker than the colorless beards of old men,
Dark to come from under the faint red roofs of mouths.
O I perceive after all so many uttering tongues,
And I perceive they do not come from the roofs of mouths for nothing.
I wish I could translate the hints about the dead young men and women,
And the hints about old men and mothers, and the offspring taken soon out of their laps.
What do you think has become of the young and old men?
And what do you think has become of the women and chil- dren?
They are alive and well somewhere,
The smallest sprout shows there is really no death,
And if ever there was it led forward life, and does not wait at the end to arrest it,
And ceas’d the moment life appear’d.
All goes onward and outward, nothing collapses,
And to die is different from what any one supposed, and luckier.
Nguồn: http://www.gutenberg.org/files/1322/1322-h/1322-h.htm