Những vầng trăng bặt dạng/Về phía nhà nào/Những va chạm khốc liệt

từ sông Indus về tới cung điện Babylon, Alexander bỗng rơi vào tình trạng như sự rối loạn toàn diện của tinh thần và thể xác, ông cảm thấy có gì đấy như đang có sự chuyển động kỳ dị, có vẻ như những dòng sông suối đặc quánh những vật thể lạ lùng di chuyển liên tục trong huyết quản và trong nghĩ ngợi của ông, Alexander rời giường nằm, đứng lên, đi ra vườn thượng uyển, Mesopotamie mùa hạ, gió sông Euphrate đang thổi mạnh, có vẻ như đang diễn ra cảnh tràn lan những sự kiện, lạ có, quen có, trong nghĩ ngợi của ông, ông cứ sợ sự lao tâm khổ trí trong chinh chiến làm trí óc ông mụ đi, nhưng không phải, ông vẫn còn nhớ rất rõ, không sót chi tiết nào, mùa xuân, ông cho giết bò hiến tế Poseidon, thần cai quản biển cả và làm rung chuyển mặt đất, lần đầu tiên ông bước lên bờ châu Á, từ nơi có di tích thành Troa, ông bắt đầu cuộc chinh phục của mình, tiến chiếm Tiểu Á, rồi Syria, PhoeniciaJudeaGazaAi CậpBactria, Mesopotamie, trên cánh đồng Gaugamela gần con sông Tigor ông đánh tan quân đội Ba Tư của triều đại Achaemenes, đuổi vua Darius III chạy về phương bắc, làm chủ toàn bộ đất đai của Đế quốc Ba Tư,  ông còn nhớ rõ mọi thứ, từ việc cưới Roxana con gái một viên quan nhỏ của triều Achaemenes ở Bactria, việc lập ra thành phố Alexandria ở Ai Cập, đến việc lên ngôi vua Ba Tư, ông nghĩ  ngợi, và cảm thấy cơ thể ông như sắp rã ra thành mảnh, Alexander trở vào cung điện, lên giường nằm, và đuổi hết kẻ hầu hạ, bất chợt ông nhớ đến Diogene, trước khi đi đông chinh ông đến hỏi Diogene có muốn ông giúp gì hay không, Diogene chỉ bảo ông hãy tránh ra đừng đứng che mất ánh mặt trời, bất chợt ông nhớ đến lời nói của nhà hiền triết bất cần đời, mơ hồ cảm thấy một điều bất trắc nào đó, và nghĩ đến cái chết, dường cơ thể ông  mỗi lúc một đau đớn hơn, Alexander vội nhắm mắt, nhưng lại thấy đám thầy tu Hindu ở Ấn Độ cứ đi qua đi lại trong mắt mình, hãy cút hết đi, ông thét, và nghe như đang vang lên đâu đó giọng cầu kinh của của đám tu sĩ Hindu, bọn họ mỉm cười nhìn ông, rồi lặng lẽ đi về phía núi Hymalaya, rồi cái tiếng ohm kỳ dị ông từng nghe thấy khi vượt qua bên kia sông Indus bỗng vang lên trong tâm trí ông, Alexander rùng mình, nhắm mắt, nhưng những ngọn lửa rực đỏ lại cháy lên trong ông, là lửa của Zoroaster ư, lửa của  nhà tiên tri, người sáng lập tôn giáo cổ xưa nhất nhân loại: Bái Hỏa Giáo, ông nghĩ, và bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chính là ông đã đốt cháy thánh thư Avesta của Bái Hỏa Giáo, cuốn sách ẩn chứa trí tuệ của đấng Ahura Mazda, người đã vạch rõ cho tín đồ Bái Hỏa Giáo của mình cảnh trí của địa ngục, thiên đường và tự do ý chí…Và với cơ thể đẹp nhất của Ngài khiến chúng ta có được sự hiểu biết sâu sắc, Ô Ahura Mazda! cho những ngôi sao đó (chính là thân thể Ngài); và với điều đó, điều tối cao nhất, [ điều được gọi như mặt trời](*), Alexander nhắm chặt mắt, cứ  nghe thấy những lời kinh ông đã từng nghe thấy lúc đem quân vào đốt cháy kinh thành Persepolis, và cảm thấy như cái chết sắp đem ông đi

 

nàng viết về vua Alexander Đại Đế trong Nhật ký hành trình của mình, tôi đọc, và nhìn thấy những va chạm khốc liệt trong ông vua Macedonia Hy Lạp lừng lẫy thời cổ đại , vào phút cuối đời, các tôn giáo phương đông đã đánh một cú quá mạnh vào lòng kiêu hãnh của ông, hay khi viết về Alexander như thế là em muốn nói đến một phạm trù khác: khoa học sơ kỳ Hy Lạp đối mặt với huyền học phương đông, tôi hỏi, nàng chỉ nhìn tôi mỉm cười, và im lặng

 

(*)And to Thy most beauteous body do we make our deep acknowledgments, O Ahura Mazda! to those stars (which are Thy body); and to that one, the highest of the high, [such as the sun was called]!
AVESTA/ YASNA/YASNA HAPTANGHAITI/TO AHURA AND THE FIRE/6

Translate in to English by L. H. Mills – from Sacred Books of the East, American Edition, 1898

Source: https://www.heritageinstitute.com/zoroastrianism/scriptures/index.htm