Giữa những khoảng lặng của gió [7]

 

Đã đăng Giữa những khoảng lặng của gió IIIIIIIV, V, VI

 

gió bỗng thổi rất mạnh, biển cứ gào lên như thể sắp có bão tố, lũ ve trên hàng keo, có lẽ sợ tiếng gió, im bặt, ông già gác cổng vẫn chưa trở ra, người đánh xe ngựa đã cho xe đang đầy khách dừng ở trước cổng ca đoàn, giờ xe đi Cảng Cá, ông có định xuống đó chơi, thưa ông, người đánh xe ngựa vẫn ngồi trên xe, nói, tôi nhìn ông ta  bằng thứ tình cảm thân thiện, không hiểu sao tôi cứ cảm thấy thân thiện với con người ấy, rất cám ơn sự ưu ái của ông, nhưng tôi đã hứa với ông già gác cổng là phải đợi ông ấy ở đây, tôi nói, những người khách trên xe ngựa đã nhảy hết xuống xe, đứng hóng nghe những lời thuyết giảng đang vang ra từ phía những ngôi nhà cổ kính của ca đoàn, cổng ca đoàn chợt náo nhiệt hẳn lên, họ là những người ở xa lần đầu đến chơi thành phố này ông à, người đánh xe ngựa đã ngồi xuống ghế đá trò chuyện với tôi, cách đi đứng và ăn nói biểu lộ một người có văn hóa cao của người đánh xe khiến tôi nghĩ ngợi rất nhiều về ông ta, nhất định có điều gì đấy ẩn giấu trong cuộc đời một người đánh xe ngựa, ý nghĩ ấy đến với tôi khi tôi phác hiện thấy chiếc áo ông ta đang mặc là thuộc về một thứ quá khứ đã quá cũ: áo vạt hò, có thể nói đốt đuốc tìm khắp thành phố chim én này chẳng còn ai là còn muốn trưng lên người cái kiểu áo như chiếc áo dài đã bị cắt bớt đi khúc dưới, áo vạt hò, hay nhỉ, tôi ngẫm nghĩ, có thể đó là cách biểu lộ một thứ thế giới quan khác thường của một người không bình thường, tôi vẫn còn thấy khắc họa trong nghĩ ngợi những lời ông ta nói với tôi lúc nãy, người đã nhìn thấy quá khứ của mình đang rã ra thành xương cốt của loài động vật dưới mức người, ngày nào cũng qua lại đây, chắc là ông cũng quen biết ông già gác cổng, tôi bắt đầu tìm hiểu người đánh xe bằng cách lần dò những quan hệ xã hội của ông ấy, đó là một ông già rất thú vị ông à, người đánh xe nói, không hề có gì là ẩn ý, tôi chỉ mới gặp lần đầu nhưng cũng cảm thấy như ông,  tôi nói, và hy vọng lần này sẽ biết được nhiều thứ qua cuộc chuyện trò với người đánh xe ngựa, nhưng ông ta bỗng kêu: có biến cố lớn rồi ông à, nhưng là biến cố gì, tôi cũng kêu, xin lỗi… chỉ là tôi chợt nhớ một chút chuyện đã cũ ở ca đoàn, thưa ông, người đánh xe ngựa nói, ánh mắt  đăm chiêu, nhớ  một chuyện đã cũ ở ca đoàn, có nghĩa giữa ông ấy và ca đoàn có sự liên quan nào đó, tôi nhìn thấy một thứ niềm lo âu nào đó đang hiện lên trên gương mặt người đánh xe, niềm lo âu đã thành nỗi thẩn thờ của một kẻ trí óc có vẻ chẳng còn bình thường, nhưng có thể đó chỉ là những cảm nhận sai lệch của tôi, bỡi không biết có cái gì đấy đã đánh động ký ức người đánh xe, và trước tôi, bấy giờ, không còn có vẻ gì là một người đánh xe, ông ta đứng lên, và bắt đầu nói, như kẻ bị ức chế từ rất lâu…lúc bấy giờ, tôi cứ tưởng là tôi đang tham dự vào công cuộc làm thay đổi  thế giới tôi đang sống và làm thay đổi cái thành phố tôi đã sinh ra ở đó, những hoài bão đã đến lúc phải biến thành hiện thực, tôi lao vào những dự án, cả ngày lẫn đêm, những mơ ước, và chữ nghĩa, từ những khái niệm này chuyển sang những khái niệm khác, từ tư duy chuyển sang tư duy về hành động của tư duy, tôi lao vào công việc viết dự án theo những mô hình đã được định sẵn được biết đấy là những quan điểm khoa học mới mẻ nhất được tổng họp từ những gì gọi là tinh hoa tư tưởng nhân loại, cho đến khi hiểu ra rằng, rốt cuộc tôi cũng đang chìm ngập trong những khái niệm mơ hồ…ảo ảnh, tôi hét lên, và  bọn họ, một lũ người quá khích của thời đại lập tức xem tôi là kẻ thù và là cặn bã của xứ sở, người đánh xe nói, để lộ phong thái của một diễn giả, cho đến lúc ấy tôi cũng chưa hiểu gì về con người ông ta, ngoài việc nhìn thấy, có tính cách cảm tính, rằng đấy là một nhà diễn giả, nghe ông nói, tôi đoán ông cũng là người của thành phố này, tôi nói khi người đánh xe đã thôi nói, ngồi xuống ghế đá trở lại, ông bà tổ tiên tôi đã gồng gánh theo lũ chim én đến lập nghiệp trên mảnh đất này bao nhiêu đời rồi ông à, người đánh xe nói, và tự dưng, có vẻ rưng rưng như muốn khóc, tôi sợ, không dám hỏi han gì nữa, và cũng giống người đánh xe, tôi cũng nghĩ ngợi rất nhiều về thành phố này, nơi tôi có bao nhiêu kỷ niệm với nàng…tôi đặt thành phố chim én vào cuốn sách tôi viết về em giống như mang thêm gánh nặng trên vai, mang thêm một cuộc tình, bỡi mảnh đất ấy đã nhìn thấy em đứng đợi tôi ở trước cửa nhà tôi hôm ấy, mảnh đất nhô ra biển, như sắp chúi nhào xuống biển, nghìn đời nay là của lũ chim én, trong tất cả các thư tịch, cũ, mới, đều nói là của lũ chim én, mũi én, bỡi lũ chim én đã đến đó lập ra đất nước của chúng, sinh con đẻ cháu, sau đó, con người mới gồng gánh nhau tới đó, cho nên tôi phải đặt cuộc tình của tôi lên mảnh đất đó như một ký gửi chắc chắn nhất trong các cách ký gửi, đêm nghe tiếng biển gào, tôi cứ nghĩ ngợi trong lòng, rất thật, rằng, không có mảnh đất đó thì chẳng đời nào tôi gặp em, nhưng không thể nói ngọn núi ảo ảnh đã cầm chân em trên mảnh đất này cho tôi gặp em, bỡi nó, chuyện thứ tiếng hát đầy ma lực đã quyến rủ em  là thuộc về thứ hệ quả lịch sử, có vẻ như từng lúc nhân loại lại cảm thấy chán nản thứ cách thức tồn tại đang diễn ra, bèn nghĩ ra một thứ cách thức tồn tại khác, có vẻ vui hơn, hay có vẻ phù ảo hơn, hay có vẻ dễ nhớ hơn, hay có vẻ  cho hợp với bản chất tinh nghịch quỉ quái của loài giống con người hơn, tôi tưởng khi các nhà thông thái của thời đại thiết lập xong miền ảo ảnh trên miền đất của chim thì lũ chúng bỏ đi hết, nhưng không phải, hằng ngày tôi thấy lũ chim én vẫn bay qua  lại trên bầu trời thành phố, có điều, tôi cứ có cảm tưởng như là chúng không phải bay lượn, mà là đang giễu nhại những thứ cách thức ăn ở, đi đứng, ngủ nghỉ… các nhà thông thái đang truyền vào thành phố, ngày nào cũng có người mang máy móc đi đo đạc các đường phố, các nhà phố, ngắm, vẽ, ghi, sẽ làm lại to đẹp hơn, các nhà thông thái nói, đó là lời hứa mang tính thế kỷ, bấy giờ các thứ màu sắc trang trí có vẻ u buồn trên các vách nhà phố đều bị cạo bỏ, các loài cổ thụ già cỗi cũ kỹ trên các đường phố đều bị chặt bỏ, bấy giờ đi giữa thành phố các thứ cũ đã bị phá bỏ, những dự án thay thế thì còn trong cảm hứng các nhà thông thái, tôi cứ có thứ cảm tưởng vô cùng lệch lạc là đang đi giữa sự trống không, lại còn thêm cái cảm tưởng như chẳng hề có ai cai quản con người và đất đai, nhưng những người đánh cá đêm ở thành phố này thì lại có thứ cảm tưởng xác đáng hơn tôi, giờ đánh bắt được con cá to ít mừng hơn là được con cá nhỏ, bỡi giữa buổi ai cũng cảm thấy lo âu, nên ai cũng muốn mua con cá nhỏ cho đỡ tốn kém hơn, nhưng cũng chẳng biết có thay đổi nào không về cách đánh bắt cá đêm đã quen bao  đời nay, những người đánh cá đêm nói, cứ dòm chừng ra ngoài, như thể lo sợ các nhà thông thái nghe thấy, bấy giờ tôi đã ghi vào cuốn sách viết về em: thành phố đang rung chuyển bỡi cơn địa chấn …