Giữa những khoảng lặng của gió [1]

 

 

[tiểu thuyết ít chữ]

 

                                                                  có thể đấy là cuộc đuổi bắt bất tận…       

 

có nhiều tiếng ve nơi hàng keo dọc theo bờ rào khu ca đoàn, và  tiếng còi tàu từ ngoài khơi xa vọng lại, trong lúc tôi nhìn theo người đánh xe ngựa đang cho ngựa kéo xe không chạy về hướng núi Cấm, người gác cổng xuất hiện nơi cổng ngõ khu ca đoàn, mới mùa xuân mà lũ ve kêu inh tai, chú nhỉ, chắc là chú muốn gặp ai trong ca đoàn, ông già gác cổng không có vẻ gì là một người gác cổng hỏi và ra hiệu mời tôi vào, thưa, tôi chỉ muốn đứng đây ngắm cảnh một lát thôi bác à, tôi nói và vẫn chăm chú  nhìn về phía hàng keo đang nở hoa thơm ngát và có lũ ve đang kêu inh ỏi, người gác cổng như đang bắt đầu chủ ý tôi, chú có vẻ thích nghe lũ ve kêu nhỉ, lời nói vô tình của ông  đã chạm [thật mạnh] vào ký ức tôi, vâng, hàng keo với tiếng ve lại đánh động một quá khứ, tôi nói, chắc là một kỷ niệm đẹp chú nhỉ, người gác cổng nói, có vẻ hơi tò mò, vâng, còn hơn một kỷ niệm đẹp, bác ạ, tôi đã gặp cô gái ấy ở khu ca đoàn này, cũng vào mùa xuân, và hàng keo cũng đang nở hoa như bây giờ, như không còn giữ được mình, tôi bộc bạch với ông già gác cổng, và những ký ức về nàng lại ùa về…em giống như một con chim có màu lông khác thường bỗng bước ra khỏi bầy đàn để đến với tôi,  vào một ngày mùa xuân, tôi đã nghe thấy tiếng hót của một loài chim rừng nhiệt đới, tiếng hót không lảnh lót, mời gọi, nhưng làm rạo rực nhận thức của tôi, vào một ngày mùa xuân, giũa những khoảng lặng của gió, tôi đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh ở đâu đó trên mặt đất thân yêu này, một tìn hiệu khác thường của ký ức bầy đàn, tôi mở cửa xem thử, thì thấy em đang đứng đợi tôi, lập tức tôi nhớ ra đó là người con gái mặc áo quần màu đen [như một con chim có bộ lông khác với những con chim khác] chăm chú nhìn tôi trong suốt buổi trò chuyện vào lúc đêm, cuộc trò chuyện giữa tôi và đám học viên của khu ca đoàn  sắp lên đường tìm kiếm những lời nói bị thất lạc, có phát hiện thấy sự bất thường này, nhưng tôi đâu ngờ giũa cái thế giới náo nhiệt đầy gian lận này lại có kẻ đang đợi tôi, nhìn cung cách em đang đứng trước cửa nhà tôi thì tôi biết là em đang thành thật chờ tôi, ngôn ngữ có vẻ bỗng cạn kiệt đi trước cuộc gặp, trong thâm tâm tôi đây là giây phút khởi đầu cho một cuộc tình, bao nhiêu năm qua tôi vẫn viết về em, bao nhiêu lần tôi viết về cuộc gặp này, vào một ngày mùa xuân, em đã đứng chờ trước cửa nhà tôi, trong mơ, cũng như trong thực, tôi vẫn nhìn thấy như mới hồi nãy đây em đang đứng đợi tôi, cuộc đợi chờ như số phận của những mảnh đời nhỏ bé, bỡi từ đấy cứ trải ra  giữa những tháng năm vô định một mảnh tình như cuộc trầy xước của ngọc bích kim cương, bấy giờ, không thể có lời nào cho thứ thời khắc khởi đầu, công việc khởi đầu cho một cuộc tình có vẻ quá khó khăn cho việc diễn giải của ngôn ngữ, tôi và em lại xoay sang diễn giải về cuộc chuyện trò vào lúc đêm [để sáng ra thì em đứng chờ trước cửa nhà tôi] đêm hôm trước, trong cuộc chuyện trò với đám tuổi trẻ sắp lên đường tìm kiếm những lởi nói bị thất lạc, tôi trông thấy có  con chim rừng nhiệt đới có màu lông khác thường chăm chú nhìn tôi, bao nhiêu năm qua tôi vẫn gọi em là con chim rừng nhiệt đới, bỡi màu lông của con chim rừng tôi nhìn thấy trong đêm mùa xuân ấy vẫn trú ngụ một cách bình yên trong trí nhớ tôi, bấy giờ, vào cái buổi sáng mùa xuân ấy, lúc gặp nhau ở cửa nhà tôi em bảo tôi như người kỵ mã chẳng biết từ đâu quất ngựa ngang qua khu rừng nhiệt đới, nhạc ngựa vang lừng, còn lũ chim thì  hóng mỏ nghe, là tôi muốn thi hóa lời em, bao nhiêu năm qua tôi vẫn viết về em với thi pháp giấc mơ, thi pháp ảo hóa, em thấy anh giống như môt kẻ lạ bỗng đứng ở trước cuộc đời em, thật ra, bấy giờ em chỉ nói thế, giản đơn như mùi hoa keo vẫn thoảng lên trong vườn nhà tôi, trong đêm đầu tiên tôi gặp em ở khu ca đoàn, chốc chốc lại nghe mùi hoa keo thoảng lên từ hàng keo gần đó…

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.