Về trường hợp của H. [1]

 

 

hay cuộc đời chỉ là những mảnh vỡ của giấc mơ của tôi, giấc mơ vẫn đeo bám tôi, không rời, tôi vẫn mơ thấy con đường từ quê nhà đến ngôi trường trung học ở huyện phía bắc huyện nhà của tôi, con đường đi học buổi hoa  niên, buổi chưa thấy có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào của thế giới, những dấu hiệu bất thường chỉ xảy ra vào lúc tất cả những gì của thời đi học ấy đã lùi thật xa về quá khứ, vào lúc mọi thứ gần như lãng quên, con đường đi học thời niên thiếu lại xuất hiện trong những giấc mơ của tôi, trí nhớ của tôi xác định với tôi rằng giấc mơ chỉ giữ lại con đường trong thứ khái niệm giản đơn, một cái tên: con đường đi học buổi hoa niên, nó, con đường đất nối quê tôi với ngôi trường trung học ở huyện phía bắc huyện nhà của tôi giờ đây trong mơ không còn để trải qua những cánh đồng thơm mùi lúa trỗ, không còn để trải qua những làng xóm nghèo lúc nào lũ heo lũ gà cũng từ các khu vườn đột ngột phóng ra trên đường đi, và không còn để trải qua cảnh lúc nào ngang qua con sông ấy tôi cũng dừng lại ngâm chân thật lâu trong dòng nước lúc nào cũng cạn, không gian của tuổi hoa niên đã được thay bằng những không gian khác, ám dụ, hay ẩn dụ, hay hoán dụ, tôi không biết, cứ mỗi lần mơ thấy lại con đường đi học của thời niên thiếu là tôi lại được tiếp xúc với những khoảnh đời như ai đó đã bịa ra cho riêng tôi, có vẻ gai góc, tăm tối, đe dọa, nhưng lại vô cùng quyến rủ, mùa đông, ở thành phố tôi trú ngụ âm thanh của biển bắt đầu biến khác, lắng thấy có nỗi buồn phiền, cũng chỉ là chốc lác của nghìn năm, cái chốc lác của chu kỳ ẩm động, gió chướng, và chốn không biên cương của nắng, lúc đêm tôi lại nằm mơ thấy lại con đường đi học của tuổi hoa niên, tôi từ trường học trở về quê, điều kỳ lạ là lúc nào trong mơ cũng thấy tôi từ trường học trở về nhà, và con sông, lúc nào cũng cạn nước ấy, bằng cách này hay cách khác, có vẻ như cố tìm cách ngăn tôi lại, lần này là một con dế  chặn tôi lại  nơi bờ sông: bạn có biết đây là thời nào không, ngôn ngữ của thân tình, không giống những giấc mơ trước là con sông lúc nào cũng làm cho tôi sợ hãi, con sông như chốn hiểm nguy chết chóc như cứ vắt ngang qua cuộc đời tôi làm tôi sợ hãi, trí tuệ tôi mách bảo tôi trong giấc mơ lần này dế là sứ giả của dòng sông, tôi thấy cái bóng của nó ngã dài trên lòng sông, lan ra, giao động một chút như một thứ mặt hồ tù đọng, đừng hỏi, bỡi đây là tất cả những gì còn lại sau khi tất cả đã biến mất sau những cuộc va chạm giữa các thế lực, bạn biết rồi chứ gì, một ngọn gió có hương vị của hoa oải hương và mùi thuốc súng, quá khứ là cái nôi khổng lồ nuôi dưỡng cả tàn bạo lẫn thân thiện, hay một tiếng chim rừng tích tụ đằng đẵng ước mong về một phép màu của tiến hóa, làm cách thế nào nhỉ để diễn dịch được những ý nghĩ của một chiều hôm rừng cây tím lại trong màu sắc hoang mang nhưng vẫn cứ giữ lấy một thứ gì đó như niềm luyến nhớ rắn  như những viên sỏi nằm đợi không biết bao nhiêu niên kỷ dưới lòng con suối, không phải chỉ loài người các bạn, mà một con chim, hay một con dế, như ta, cũng muốn có được giấc mơ, ngôn ngữ thông tuệ và có vẻ ngông cuồng của loài dế, sứ giả bất chợt của dòng sông, có vẻ muốn làm cho giấc mơ lần này của tôi rơi vào rối rắm, rất rối rắm, bỡi lúc bấy giờ không phải chỉ có tôi với mỗi con dế ngông cuồng và con sông đã cạn hết nước, đừng hỏi gì cả, bỡi đấy là hệ quả tất yếu của cuộc sống ngự ở  trên đó là những ngu tối, bè đảng, xấc xược, thú tính, ngự ở  trên đó là tất cả những thuộc tính của những con vật cấp thấp còn tranh giành  miếng mồi theo cách của thời tiền homo, cho nên vẫn cứ còn  nghe thấy những thở than, những kêu gào uất nghẹn ở bên dưới  vòm trời cũ nát, mặc cho tiếng hát trong trẻo của vĩnh hằng vẫn cứ cất lên từng ngày từ đường đi của mặt trời mặt trăng, xướng lên lời ấy là vô số những giun dế, loáng cái, chúng đã tụ tập ở bờ con sông trong những giấc mơ trước đó luôn làm cho tôi sợ hãi, chúng xướng lên giữa thứ trời đất, ở trong mơ trí tuệ của tôi đã mách bảo tôi thế, những ngôi sao trên đầu tôi đang trong cuộc triển nở vẫn diễn ra hằng trăm triệu năm qua, và dưới chân tôi là mặt đất nhiêu khê khờ khạo nơi lũ giun dế đang bắt đầu dở giọng triết lý với con người,