Về trường hợp của H. [mười]

Đã đăng Về trường hợp của H.  [1] [2] [3] [4] [5][6][7] [8][9]

 

tôi lại nằm mơ thấy lại con đường đi học buổi hoa niên, như những lần trước, tôi là anh học trò từ trường học trở về quê, nhưng về đến nhà một chặp tôi lại thấy mình là anh nhà giáo đang mở trường dạy tư tại nhà để dạy đám trẻ trong làng, một sáng, tôi đang chờ lũ học trò đến học thì nghe người làng í ới gọi nhau đi coi diễn thuyết, thực ra là đi nghe, chứ không phải đi coi, nhưng tự trước giờ làng chưa bao giờ xảy chuyện diễn thuyết nên mới có chuyện rủ nhau đi coi, có, nhưng là những chuyện khác, ông trưởng làng họp dân phổ biến các thứ thuế khóa, hay ở trên về mở mét ting về các chủ trương chính sách của nhà nước, cấp trên về mở mét ting chứ chưa bao giờ có cấp trên về mở diễn thuyết, lần này là cấp trên cử hẳn một nhà thông thái về làng tôi diễn thuyết, cái dòng chảy bụi bặm và buồn tẻ của cuộc sống một làng quê heo hút như thể đang được một thứ phép màu làm sôi động hẳn lên, người làng dừng chuyện cày bừa, chợ búa… để đi nghe diễn thuyết, tôi cũng cho lũ học trò nghỉ học để đi nghe diễn thuyết, ở trong mơ tôi thấy ông nhà thông thái người có vẻ sang trọng lắm đứng ở sân đình làng để nói, và không phải chỉ người làng tôi, mà có cả người của mấy làng bên đến nghe, từ sân đình, người nghe đứng tràn ra mấy khoảnh đất bỏ hoang trước đình làng,  chúng ta đang làm chủ đất nước, làm chủ thế giới, các vị thần của thế giới cũ đã nhường chỗ cho chúng ta, thời con người đã có thể bước ra khỏi mặt đất đang sống, để bước chân vào các hành tinh khác, loài chim biết bay biết hót nhưng không thể biết tư duy, ngày nay con người là con vật biết tư duy cũng biết bay biết hót như các loài chim trên trời, các bạn cứ thử tưởng tượng, một ngày của những triệu năm trước, ngồi trong hang động, tổ tiên chúng ta những con người mông muội, lo âu và sợ hãi, những con người hái lượm từng trái cây rừng, giành giật từng miếng ăn với lũ thú dữ trên rừng, ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà bây giờ chúng ta là chủ của cả mặt đất và bầu trời, tổ quốc ta những nghìn năm giông bão, và bây giờ, trăng treo đầu ngõ, đất nước ta là một bài thơ, sao không thấy nói gì về làng mình vậy, từ từ thôi vì mới bắt đầu mà, có cái gì đấy cứ nghe lộn xộn trong đầu, tôi nghe người làng tôi bàn tán nhau, diễn thuyết như thể niềm hy vọng mơ hồ, nếu không nói là mông lung, bỗng ập đến trong nghĩ ngợi của người làng tôi, đất đồng làng tôi hẹp, lại cằn cỗi, người làng không  tiền của, không hiểu biết, bao nhiêu đời cuộc sống của làng như một chiếc áo cũ cố giữ đừng để rách để có cái để mặc, có vẻ như văn minh đương đại chưa thể làm mới hơn một nơi chốn cái gì cũng có vẻ vững chắc trong sự cũ kỹ, bỗng như một tín hiệu, diễn thuyết nó có vẻ như sắp mở ra một cái gì đấy, bỗng người làng tôi hy vọng được nhìn thấy một sự kiện mới mẻ nào đấy, ở trong mơ tôi thấy nhà thông thái nói thao thao bất tuyệt, còn người nghe thì chen nhau lên phía trước để nghe cho rõ, vào một ngày nắng đẹp, bạn ngước nhìn trời, nắng như thể tấm thảm bao la  êm ái trải lên niềm hạnh phúc trần gian, con vật không biết hạnh phúc là gì, chỉ con người mới nhận ra được những tình cảm đang xảy ra ở bên trong của mình, sự thật, chưa hiểu hết, hay chưa hiểu gì về những điều nhà thông thái nói, nhưng niềm khao khát về một cái gì đấy đã dấy lên trong lòng người làng tôi, đi nghe diễn thuyết đã trở thành thứ nhu cầu như cơm áo, sáng ra là người làng tôi lại kéo nhau ra đình làng để nghe diễn thuyết, và ông nhà thông thái dường như chẳng có chút tỏ ra mệt mỏi, dù ngày nào cũng phải đứng ở sân đình làng suốt ngày, năm tháng cứ thế trôi đi, dường cấp trên đã muốn ông nhà thông thái về sống hẳn ở làng tôi để diễn thuyết, và người làng tôi dần dà cảm thấy việc đi nghe diễn thuyết không còn là quyền lợi mà là nghĩa vụ, đêm ngủ nghỉ, sáng ra, ông nhà thông thái lại ra đình làng diễn thuyết, và người làng tôi lại kéo đến nghe, ở trong mơ tôi thấy những người lớp tuổi tôi đều già hết, ông nhà thông thái cũng già, ngày ngày ông ấy chống gậy ra đình làng diễn thuyết, lớp người già của tôi cũng chống gậy ra đình làng để nghe, đám con cháu chúng tôi giờ cũng đã trưởng thành tiếp nối chúng tôi đi nghe diễn thuyết để tiếp tục ước mơ về một điều gì đấy như lớp người già chúng tôi đã ước mơ, vào một ngày đẹp trời, các bạn cứ tưởng tượng, một con nòng nọc từ nước bước lên bờ và không rụng đuôi, ông có biết ông ấy đã nói gì không ông, trên đường từ đình làng về, thằng cháu nội tôi đã theo tôi đi nghe diễn thuyết theo hỏi tôi, tôi cứ thật lòng trả lời với cháu là tôi cũng không rõ ông ấy nói gì, đến bao giờ thì nhà thông thái mới thôi diễn thuyết đây, ông bạn già, ở nhà kế bên bỗng hét lên làm tôi thức giấc, cứ cảm thấy như mình đang ở vào một thời khác,

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.