Về trường hợp của H. [tám]

Đã đăng Về trường hợp của H.
[1] [2] [3] [4] [5][6][7]

 

tôi lại nằm mơ thấy lại con đường đi học buổi hoa niên, nhưng lần này tôi không còn là anh học trò từ trường học trở về quê, mà là một lãng tử, tôi, khách đường xa, trên con đường cát bụi, và cứ muốn hát to lên trong ý nghĩ khúc ngẫu ca bạch diệp, lá trắng chứ không phải lá diêu bông đâu nhé, lá trắng bay trắng trời…mấy lần tôi rống to lên trong ý nghĩ, rồi lội vào xóm nghèo nơi bờ sông, lần này con sông không cạn nước như buổi hoa niên, mà sông, nước cuồn cuộn chảy, tôi vào xóm nghèo nơi bờ sông là để hỏi thăm đò sang sông, xóm làng vô cùng vắng vẻ , chỉ thấy những ông cụ ra hiên hè ngồi nhìn quảng trống trước mặt, thưa bác, sông ở đây có đò không vậy, tôi hỏi môt ông cụ có vẻ còn rất minh mẫn, ông là người mới tới đây lần đầu phải không, từ ngày có con chim phượng Yên Sơn về đây đưa đò xóm làng có vui hơn một chút, ông cụ nói, nhìn tôi, so với ông cụ bận áo quần có nhiều chỗ vá, tôi cứ thấy mình quá sang trọng, rồi vội lục túi  hành trang lấy tấm danh thiếp có ghi rõ tên họ anh lãng tử nghèo là tôi để đưa cho ông cụ như thể là cách để thanh minh, không phải là tiền bạc đấy chứ, ông cụ nói, và khỏa tay từ chối, thưa, đây là danh thiếp tôi vẫn mang theo lúc đi đường,  tôi phải nói cho ông cụ rõ đấy là cách hộ thân của một kẻ lang bạc kỳ hồ, em nó đến rồi kia, ông cụ bỗng kêu, ở trong mơ tôi thấy có con chim phượng đáp xuống trước tôi và ông cụ, nhưng thoắt cái, không thấy con chim đâu nữa, mà chỉ thấy một cô gái trẻ đẹp mặc áo quần màu đen tuyền đang nhìn tôi và ông cụ, nhoẻn miệng cười, có khách sang sông đấy cháu, ông cụ nhìn cô gái, nói, cô gái nhìn tôi: ông đi với em, nàng nói trong lúc tôi đang nghĩ ngợi về một con chim phượng có màu lông đen, rồi chúng tôi chào ông cụ, ra đi, nàng dẫn tôi đến một căn nhà tranh vách đất  như sắp đổ đến nơi, mẹ em đó, cô gái giới thiệu với tôi, một bà cụ đang nằm trên chiếc chõng tre, nằm nghiêng, gối đầu lên cánh tay, mở to hai mắt nhìn tôi, cháu chào bác, tôi nói, bà cụ vẫn im lặng nhìn tôi, trông có vẻ như một người đã chết từ lâu, như thế là thế nào nhỉ, một bà mẹ như đã chết từ lâu, hay thậm chí, như đang chết, nhưng cô con gái vẫn bình thường, không có vẻ gì lo lắng, buồn rầu, cô gái đi ra vườn trong lúc tôi nghĩ ngợi về nàng, một chiếc sõng con đang úp nơi gốc cây vú sữa như nói với tôi rằng từ sáng giờ con chim phượng Yên Sơn, nói theo cách của ông cụ, không đưa đò, rồi một cuộc trò chuyện đã diễn ra giữa cô gái và tôi lúc nàng vác chiếc sõng con xuống bến sông và tôi lúc thúc theo sau, cuộc chuyện trò, thực lòng là tôi hiểu rất ít, nếu không nói là hơi hoang mang, nàng nói, rồi tôi hỏi nàng, những lời đáp cứ làm tôi thấy hoang mang, em đã chờ ông suốt mấy trăm năm qua, nàng nói, tôi nghĩ là cô gái đã nhầm lẫn về thời gian sao đó, tự sáng giờ chưa có ai sang sông phải không, tôi hỏi theo cách đã nhìn thấy chiếc sõng con úp nơi gốc cây vú sữa, thưa chưa, nàng đáp, hình như sắp ra khỏi cái xóm nghèo buồn hiu, mấy trăm năm trước em cũng đưa đò, nhưng là đò dọc, nàng nói, ở Yên Sơn phải không, tôi hỏi theo cái chi tiết khá lạ đã nghe từ ông cụ, mà sao ông biết, nàng nói, tôi nói là ông cụ đã nói với tôi thế, em đưa đò trên sông, và tự làm ra thơ để hát, bấy giờ khách chơi đò đông lắm, em kiếm được thật  nhiều tiền, nàng nói, tôi nói là sau đó thì chuyển đến đây, tôi nói theo cách mặc may, không phải, nàng bảo, rồi kể cho tôi nghe đoạn đời như bịa đặt, nếu không nói là như huyền thoại, là, trong lúc bao nhiêu khách văn đến nghe nàng hát thơ ở trên sông thì đám vua chúa của xứ sở tranh đoạt ngôi, chém giết nhau, cám cảnh, nàng làm ra khúc Tiêu Tán, nghe hát, ai cũng khóc, nhưng đám quan quân triều đình đã ập tới, tấn công nàng và đám khách văn bằng cả cung tên và cả đất đá, một con chim phượng già đã cắp nàng bay lên trời, mang đến xóm nghèo bên bờ sông, kể từ đây con là con chim phượng đưa đò ở sông này, lời con chim phượng già giống như lời mẹ dặn con, thế đấy, cho đến khi tôi và cô gái xuống tới bến sông thì tôi cũng đã biết thêm một chút về nàng, em cũng không biết mẹ em bây giờ có phải là con chim phượng đã cứu em mấy trăm năm trước hay không, nàng nói, và con đò đã đưa tôi ra tới giữa sông, và thứ tình cảm kỳ dị đã diễn ra trong tôi, hay là những trăm năm trước tôi đã gặp nàng, tôi nghĩ, một thứ tình yêu trong sáng đã xâm nhập vào tôi, thú thật, bấy giờ tôi cứ thấy yêu cô gái, nhưng nàng vốn có phải là một con chim phượng hay không… thế giới là cuộc chuyển đổi bất tận, thơ mộng, và cay đắng, một bông hoa có thể rực nở giữa cuộc phù du, nhưng một chiều tắt nắng  bỗng hóa thành ong, bướm, tường đông mặc ai đi lại, con ong con bướm hút mật hoa, mình hút mình, lời không diễn hết những  biến động trần gian, cuộc chuyển đổi của thế giới là niềm câm lặng, bất tận, ngẫu nhĩ trùng phùng, ngẫu nhĩ xa cách, không thích chuyển đổi thì nghỉ ngơi, có thể gọi là chết, ai vỗ mạn thuyền hát, lời ca không phải là tới tai đám vua chúa cung đình, mà tới những khách đường xa không xu dính túi, cuối cùng, ở trong mơ, tôi cũng đã nghe nàng hát khúc Tiêu Tán, cái tình trong câu hát nặng quá có làm cho con đò chòng chành, đao thương lạc giữa giọng nói, đá lở, rừng nổi sóng, âm ba , mặn những giọt nước mắt  buổi sớm mai, vạt nửa mặt trời hun lại lửa lòng, những nghìn năm, tiêu tán…tiêu tán… rồi cuộc vây bắt của đám quan quân mấy trăm năm trước lại lập lại với tôi và nàng, ở trong mơ tôi thấy bọn họ tấn công chúng tôi bằng cả cung tên và đất đá, con đò thủng, tôi và nàng chìm xuống, đất nước tôi chìm xuống, tôi giật mình tỉnh giấc, vẫn còn nguyên niềm kinh hãi

Leave a Reply

Your email address will not be published.