Comte De Lautreamont/Maldoror/Cuốn một/1,2,3,4,5

CUỐN MỘT

1.

Cầu mong trời đất rằng người đọc, bạo dạn và có được thời gian để trở nên dữ dội như những gì anh ta đọc được, sẽ, không bị lạc lối, tìm thấy được con đường gian truân và không thể tin được vượt qua được đầm lầy hoang vắng của những trang viết tăm tối và đầy độc tính này, vì, trừ khi anh ta đem đến cho việc đọc của anh ta một lý lẽ chính xác và sự căng thẳng đầu óc ít nhất cũng bằng sự thận trọng của anh ta, sự tác động chí tử của sách này là sẽ làm tan hoang linh hồn anh ta như nước thành đường, rằng không phải mọi người sẽ nếm trải trái đắng này mà không bị trừng phạt. Hậu quả là tâm hồn chùng lại, [bạn chỉ] xoay trên gót chân bạn và quay trở lại trước khi thâm nhập sâu hơn vào miền đất hoang dã thâm u nguy hiểm như vậy. Hãy lắng nghe kỹ những gì ta nói: quay gót trở lại, không phải về phía trước, như đôi mắt người con trai cái cách quay nhìn một cách thành kính vẻ trầm ngâm uy nghiêm của gương mặt người mẹ, hay đúng hơn như cái cách con sếu cố trầm tư vươn ra khỏi cái nhìn của những cơ thể nhạy cảm vội rời khỏi gía lạnh mùa đông, khi, đôi cánh của chúng mở ra hết, chúng tận lực bay qua nỗi im lặng đến điểm đường chân trời chính xác, ở đó đột nhiên cơn gió lạ dữ dội nổi lên, điềm báo trước cơn bão. Con sếu già nua nhất, bay một mình, ở đằng trước những con sếu khác, lắc lắc cái đầu của nó như thể một kẻ có lý lẽ đang nhìn thấy điều này, cùng lúc là tiếng lách cách của chiếc mỏ của nó, và nó  rối lên [như ta, vậy, cũng sẽ rối lên, nếu ta là nó] trong mọi lúc, chiếc cổ khẳng khiu và trụi lông của nó, chỗ thân thể cho thấy ba thế hệ của loài sếu, đang dịch chuyển trong cơn chuyển động tức tối báo trước cơn bão đang dồn sức nhanh chóng. Bình tĩnh nhìn đi mọi hướng với đôi mắt dày dạn của nó, con sếu một cách thận trọng [ trước tất cả những con sếu khác, vì nó có thứ đặc quyền phô bày bộ lông đuôi của mình trước những con bạn kém thông minh hơn] xoay mình đổi hướng của bản sơ đồ hình học [có lẽ nó là một hình tam giác, nhưng người ta không thể nhìn thấy cạnh thứ ba ở đó những con chim hiếu kỳ trong cách vượt không gian] hoặc bay đến bến cảng hoặc bay đến mạn phải con thuyền, như một vị thuyền trưởng từng trải, thốt lên như khi nó thét lên tiếng gào thận trọng như tiếng gào của một tên lính gác u sầu để đầy lùi một kẻ thù tầm thường. Rồi thì, tiếp tục bay với đôi cánh có vẻ không hề lớn hơn đôi cánh của một con starling, bỡi nó không phải kẻ ngu ngốc, nó cứ thẳng một đường bay có tính triết học và chắc chắn nữa

 

2.

Người đọc, có lẽ đó là sự thù hận bạn muốn ta gợi lên từ lúc mới bắt đầu tác phẩm này! Điều gì khiến bạn nghĩ rằng bạn sẽ không ngửi thấy thứ độc dược trong thú vui vô hạn định, trong bao lâu bạn muốn, với lỗ mũi huy hoàng của bạn, [lỗ mũi] rộng và mỏng, ngay khi bạn xoay ngửa bụng của bạn lên như một con cá mập, trong bầu không khí tối thui tuyệt đẹp, như thể bạn hiểu ra tầm quan trọng của hành động này và tầm quan trọng tương đương của lòng ham muốn chính đáng của bạn, một cách chầm chậm và một cách nghiêm túc, sự xuất phát đẫm máu của nó. Ta quả quyết với bạn, chúng sẽ gây khoái cảm cho cả hai cái lỗ không có hình thù thuộc chiếc mõm hơi xấu xí của bạn, nếu có sự sẵn sàng, bạn cố hít vào, trong ba nghìn hơi thở tiếp liền nhau, lương tâm đáng nguyền rủa của Đấng Vĩnh Hằng !  Lỗ mũi của bạn sẽ mở ra vô bờ bến trong sự mãn nguyện không mô tả được, trong trạng thái xuất thần tĩnh tại, không mong gì hơn là một khoảnh trời, bỡi ở đó sẽ tràn đầy hương thơm, như thể hương nước hoa và hương của trầm, bỡi ở đó sẽ tràn ngập niềm hạnh phúc trọn vẹn, như thể những thiên thần ngự trong cõi thanh bình và vẻ tráng lệ của Thiên Đường êm dịu.

 

3.

Ta sẽ nói rõ trong vài dòng rằng Maldoror đã sống tốt suốt những năm đầu đời của anh ta khi anh ta sống trong niềm hạnh phúc. Vậy đó. Rồi thì anh ta đã nhận ra rằng anh ta được sinh ra như một kẻ tội lỗi. một định mệnh ngoại hạng. Cho tới tận khi anh ta có thể, anh ta đã che giấu tính cách thực sự của mình trong nhiều năm, nhưng cuối cùng, vì đòi hỏi của sự tập trung, điều không đến với anh ta một cách tự nhiên, hằng ngày máu thường chảy dồn lên đầu, cho đến khi, không còn thể chịu đựng  một cuộc sống như vậy nữa, chính anh ta kiên quyết lao vào sự nghiệp của một kẻ tội lỗi… một thứ khí hậu ngọt nào [làm sao]! Ai có thể nghĩ như vậy! Mỗi khi anh ta hôn một đứa trẻ bé bỏng với gương mặt ửng hồng, anh cảm thấy như thể làm rách bươm gò má của nó bằng một con dao cạo, và anh ta muốn luôn luôn làm như vậy, không có công lý, với một chuỗi hình phạt từng ngản trở anh ta. Anh ta không phải kẻ nói dối. đã tự nhận ra sự thật và nói rằng anh là một kẻ độc ác. Con người, bạn có nghe thấy điều đó? Anh ta dám lập lại lời ấy lần nữa với cây bút run rẩy của mình. Vì vậy bạo lực thì mạnh hơn ý chí. Lời nguyền ! Một viên đá có thể thoát khỏi định luật hấp dẫn sao? Không thể nào. Không thể , để cái ác đi cùng  cái thiện. Đó là những gì ta đang nói trong những dòng trên đây.

 

4.

Có những người mà mục đích của [đời] họ là viết, bằng phương cách của những phẩm chất cao quí của trái tim những thứ trí tưởng tượng của họ phát hiện ra hoặc những thứ chính bản thân họ sở hữu theo đuổi sự ca ngợi của kẻ khác, về phần ta, ta sử dụng thiên tài của mình để mô tả những đam mê của tàn nhẫn: những đam mê không phải nhất thời và giả tạo mà nó bắt đầu với một con người và kết thúc với con người. Thiên tài thì không thể đi cùng với sự tàn nhẫn trong quyết định bí mật của Định Mệnh? Hoặc có thể một người, [là một] kẻ tàn nhẫn, và không phải thiên tài?  Bằng chứng sẽ có trong những lời nói của ta. Bạn chỉ việc lắng nghe ta, nếu bạn thích. Xin lỗi, bỡi trong khoảnh khắc hình như có thể  tóc của ta dựng ngược lên hết, nhưng nó không là gì cả, bỡi ta chẳng khó khăn mấy trong việc đặt chúng trở lại chỗ cũ với đôi bàn tay của mình. Anh ta người hát không tự nhận đó là một solo oprera là hoàn toàn không biết, ngược lại, anh ta tự ca ngợi mình bỡi thói ngạo mạn trong chất người hùng của anh ta và thói nghĩ ngợi tệ hại vốn có ở hết thảy con người

 

 

5.

Trong suốt cuộc đời mình, ta đã nhìn thấy những con người vai hẹp, không có ngoại lệ nào, đã dính vào vô số hành động ngu ngốc, tàn bạo với đồng loại, và làm hư hỏng linh hồn bằng mọi cách. Họ gọi là động cơ cho những hành động nổi tiếng của bọn họ. Nhìn thấy trong chiếc gương này ta muốn cười lên như những người khác nhưng ta đã nhận thấy sự mô phỏng kỳ dị như thế là không thể. Ta lấy con dao có lưỡi cắt bằng thép sắc bén và cắt thịt da ta nơi đầu môi. Trong chốc lát ta tin rằng ta đã đạt được mục đích của mình. Ta đã nhìn thấy trong gương đây là cái miệng  bị biến dạng bỡi thứ hành động theo ý muốn riêng của ta. Đây là một sai lầm. Máu chảy từ hai vết thương khiến ta không biết có chăng tiếng cười thực sự giống với tiếng cười của những người khác. Nhưng sau khi đối chiếu chúng trong giây lát ta đã nhìn thấy một cách rõ ràng rằng tiếng cười của ta không giống của con người, có nghĩa ta không hề cười. Ta đã nhìn thấy những con người, những con người xấu xí với đôi mắt chìm vào hốc tối, vượt qua sự cằn cỗi của đá, sự cứng nhắc của thép đúc, sự xấc láo của tuổi trẻ, sự cuồng bạo vô nghĩa của tội ác, sự giả dối của kẻ giả nhân nghĩa, những nghệ sĩ ngoại hạng, sức mạnh của tính cách tu sĩ, những sinh vật mà bản chất thực sự của nó là khó hiểu nhất, lạnh nhạt hơn bất cứ thứ gì khác trong bầu trời hoặc trên mặt đất, ta đã nhìn thấy bọn họ cởi bỏ chiếc áo của những nhà đạo đức, những người cố khám phá con tim của mình và nhìn thấy con tim mình mang chính trên mình nó sự giận dữ khôn nguôi từ chốn trời cao. Giờ thì ta nhìn thấy hết thảy bọn họ, nắm đấm mạnh nhất dơ lên phía trời cao, như thể đứa trẻ sẵn sang chống lại mẹ nó, hầu như bị kích động bỡi linh hồn ai đó từ địa ngục, những ánh mắt đầy ăn năn cay đắng, nhưng đồng thời cũng là sự thù hận, sự lặng lẽ giá băng không dám bày tỏ niềm trầm tư vô vị rộng lớn giấu kỹ trong bộ ngực của họ, bỡi những trầm tư đó là quá đầy bất công và khiếp sợ, ta đã nhìn thấy bọn họ làm buồn lòng Trời của lòng nhân từ trong niềm trắc ẩn, và một lần nữa trong ngày, từ buổi sớm nhất của tuổi thơ thẳng đến buổi kết thúc của tuổi già, ta đã nhìn thấy bọn họ thốt ra lời nguyền không thể tin được, cái lỗ hổng trong ý thức cộng đồng, chống lại mọi sinh linh, chống lại chính bọn họ, và chống lại Định Mệnh, bán rẻ phụ nữ và trẻ em,  rồi thì làm ô danh một phần thân thể dâng hiến cho sự khiêm tốn. Sau đó, nước biển dâng lên nhấn chìm các con tàu ở độ sâu không đáy của chúng, bão tố và động đất ở mức ngập nhà cửa, dịch bệnh và tất cả các thứ bệnh tật tàn phá các gia đình. Nhưng con người thì không nhận ra điều này. Ta đã nhìn thấy bọn họ đỏ mặt, hoặc hiếm khi tái mặt vì xấu hổ với cách cư xử của mình trên mặt đất này. Giông tố là cùng loài với bão tố, bầu trời xanh, vẻ đẹp ta không cho phép mình thừa nhận, thứ biển xanh giả tạo, hình ảnh của chính trái tim ta, trái đất, ai nắm giữ điều bí mật trong bầu ngực bạn, toàn bộ vũ trụ, Trời, ai đã tạo ra nó với vẻ tráng lệ như vậy, đó là đấng mà ta cầu khẩn, hãy chỉ cho ta con người vĩ đại. Nhưng cùng lúc sức mạnh của ta tăng lên gấp bội bỡi vì khi nhìn thấy sự vật to lớn kỳ lạ như vậy ta có thể chết vì kinh ngạc, ít nhất con người đã chết.

 

FIRST BOOK
1
May it please heaven that the reader, emboldened and having for the time being become as
fierce as what he is reading, should, without being led astray, find his rugged and treacherous
way across the desolate swamps of these sombre and poison-filled pages; for, unless he brings
to his reading a rigorous logic and a tautness of mind equal at least to his wariness, the deadly
emanations of this book will dissolve his soul as water does sugar. It is not right that everyone
should savour this bitter fruit with impunity. Consequently, shrinking soul, turn on your heels and
go back before penetrating further into such uncharted, perilous wastelands. Listen well to what I
say: turn on your heels and go back, not forward, like the eyes of a son respectfully averted form
the august contemplation of his mother’s face; or rather like a formation of very meditative cranes,
stretching out of sight, whose sensitive bodies flee the chill of winter, when, their wings fully
extended, they fly powerfully through silence to a precise point on the horizon, from which
suddenly a strange strong wind blows, precursor of the storm. The oldest crane, flying on alone
ahead of the others, shakes his head like a reasonable person on seeing this, making at the
same time a clack with his beak, and he is troubled (as I, too, would be, if I were he); all the time
his scrawny and featherless neck, which has seen three generations of cranes, is moving in
irritated undulations which foretoken the quickly-gathering storm. Having calmly looked in all
directions with his experienced eyes, the crane prudently (ahead of all the others, for he has the
privilege of showing his tail-feathers to his less intelligent fellows) gyrates to change the direction
of the geometric figure (perhaps it is a triangle, but one cannot see the third side which these
curious birds of passage form in space) either to port or to starboard, like a skilled captain;
uttering as he does to his vigilant cry, like that of a melancholy sentry, to repulse the common
enemy. Then, maneuvering with wings which seem no bigger than a starling’s, because he is no
fool, he takes another philosophic and surer line of flight.


2
Reader, perhaps it is hatred you wish me to invoke at the outset of this work! What makes you
think that you will not sniff—drenched in numberless pleasures, for as long as you wish, with your
proud nostrils, wide and thin, as you turn over on your belly like a shark, in the beautiful black air,
as if you understood the importance of this act and the equal importance of your legitimate
appetite, slowly and majestically—its red emanations. I assure you, they will delight the two
shapeless holes of your hideous muzzle, if you endeavour beforehand to inhale, in three
thousand consecutive breaths, the accursed conscience of the Eternal One! Your nostrils, which
will dilate immeasurably in unspeakable contentment, in motionless ecstasy, will ask nothing
better of space, for they will be full of fragrance as if of perfumes and incense; for they will be
glutted with complete happiness, like angels who dwell in the peace and magnificence of pleasant
Heaven.


3
I will state in a few lines that Maldoror was good during the first years of his life when he lived
happily. That is that. Then he noticed that he had been born evil: an extraordinary fatality! As far
as he could, he hid his real character for a large number of years; but in the end, because of the
concentration this required, which did not come naturally to him, the blood used to rush to his
head every day; until, no longer able to bear such a life, he flung himself resolutely into a career
of evildoing…a sweet atmosphere! Who would have thought so! Whenever he kissed a little

pink-faced child, he felt like tearing open its cheeks with a razor, and he would have done so very
often, had not Justice, with its long train of punishments, prevented him. He was no liar, admitted
the truth and said that he was cruel. Human beings, did you hear that? He dares to say it again
with his trembling pen. So it is a power stronger than will…Curse! Could a stone escape from the
laws of gravity? Impossible. Impossible, for evil to form an alliance with good. That is what I was
saying in the above lines.


4
There are those whose purpose in writing is, by means of the noble qualities of heart which their
imagination invents or which they themselves may have, to seek the plaudits of other human
beings. For my part, I use my genius to depict the delights of cruelty: delights which are not
transitory or artificial; but which began with man and will end with him. Cannot genius be allied
with cruelty in the secret resolutions of Providence? Or can one, being cruel, not have genius?
The proof will be in my words. You have only to listen to me, if you wish…Excuse me, for a
moment it seemed as if my hair was standing on end; but it is nothing, for I had no trouble in
putting them back in place again with my hand. He who sings does not claim that is cavatinas
are utterly unknown; on the contrary, he commends himself because his hero’s haughty and
wicked thoughts are in all men.


5
Throughout my life, I have seen narrow-shouldered men, without a single exception, committing
innumerable stupid acts, brutalizing their fellows, and perverting souls by all means. They call the
motive for their actions fame. Seeing these spectacles, I wanted to laugh like the others but I
found that strange imitation impossible. I took a knife with a sharp steel cutting-edge on its blade
and slit my flesh where the lips join. For a moment I believed I had achieved my object. I looked
in a mirror at this mouth disfigured by an act of my own will It was a mistake! The blood flowing
from the two wounds prevented me from discerning whether the laugh really was the same as the
others’. But after comparing them for a few moments I saw clearly that my laugh did not
resemble that of human beings, i.e. I was not laughing at all. I have seen men, ugly men with
their eyes sunk in dark sockets, surpassing the hardness of rock, the rigidity of cast steel, the
insolence of youth, the senseless rage of criminals, the falseness of the hypocrite, the most
extraordinary actors, the strength of character of priests, beings whose real character is the most
impenetrable, colder than anything else in heaven or on earth; I have seen them wearing out
moralists who have attempted to discover their heart, and seen them bring upon themselves
implacable anger from on high. I have seen them all now, the strongest fist raised towards
heaven, like a child already disobedient towards its mother, probably incited by some spirit from
hell, eyes full of the bitterest remorse, but at the same time of hatred; glacially silent, not daring to
utter the vast ungrateful meditations hidden in their breasts, because those meditations were so
full of injustice and horror; I have seen them grieve the God of mercy in his compassion; and
again at the moment of the day, from their earliest childhood right up to the end of their old age, I
have seen them uttering unbelievable anathemata, void of all common sense, against everything
which breathes, against themselves, and against Providence; prostituting women and children,
thus dishonouring the parts of the body consecrated to modesty. Then, the waters of the seas
rise up, engulfing ships in their bottomless depths; hurricanes and earthquakes level houses;
plague and all kinds of diseases decimate families. But men do not realize this. I have seen them
blushing, or turning pale for shame at their conduct on this earth—rarely. Tempests, sisters of
the hurricanes; bluish firmament, whose beauty I refuse to acknowledge; hypocritical sea, image
of my own heart; earth, who hold mysteries hidden in your breast; the whole universe; God, who
created it with such magnificence, it is thee I invoke; show me a man who is good…But at the
same time increase my strength tenfold; for at the sight of such a monster, I may die of
astonishment; men have died of less.

 

nguồn: https://www.scribd.com/doc/53160266/1868-1869-Comte-de-Lautreamont-Maldoror-and-Poems