Thế giới chưa kết thúc-CHARLES SIMIC

trích

Mẹ tôi là một bím tóc ám khói đen. Bà mang tôi trong tấm tả lót vượt qua những thành phố bốc cháy. Bầu trời là nơi bao la và lộng gió cho một đứa trẻ nô đùa. Chúng tôi đã gặp nhiều người khác, những người quả đúng là giống như chúng tôi. Họ đang cố choàng những tấm áo khoác lên những cánh tay ám khói. Các thiên đàng trên cao thì đầy những đôi tai điếc đặc một chút nhăn nhúm thay vì những vì sao.

.

Nó là cửa hàng chuyên về đồ cổ. Mẹ tôi dạo quanh với một ngón tay trên môi. Suỵt! Chúng ta phải giữ im lặng khi đến gần những tách trà. Không được thở khi được phép đến gần những tách trà. Không được thở khi được phép đến gần những bát đựng đường. Một hạt bụi nhỏ đã rơi trên chiếc đĩa mỏng tan. Ồ, với đôi môi nhỏ mẹ tôi kêu lên. Trên đôi chân mình mẹ tôi mang dép với vật liệu mềm, dày, đường viền là những con chuột chạy

.

Bà nhẹ nhàng đẩy tôi với một thanh sắt bốc hơi nóng, hay đặt tay lên tôi như thể tôi là chiếc vớ cần phải sửa chữa. Sợi chỉ bà dùng giống như giọt máu của tôi, nhưng sự sắc bén của mũi kim là tất cả tài riêng của bà. “Con sẽ làm hỏng đôi mắt của con trong thứ ánh sáng xấu như thế, Henrietta”, mẹ cô ta cảnh báo. Và bà đã đúng. Chưa bao giờ kể từ khi bắt đầu thế giới lại ít ánh sáng như thế. Những buổi chiều mùa đông của chúng tôi được hiểu như thứ thời gian hằng trăm năm

.

[Cầm giữ] Con Thú trong Sách Khải Huyền bằng chiếc đuôi của nó, đứa trẻ ngu ngốc! Ô râu ở trên lửa. ngày tận thế của chúng ta xuất hiện đã được phong ấn. Các tòa lâu đài rung chuyển, màn hình máy tính tối thui như chiếc đủ đựng chén bát của bà chúng ta. Chúng ta quá sợ hãi [nỗi sợ hãi] không thể bào chữa. Một thế kỷ nữa sẽ rơi vào địa ngục—và để làm gì? Chỉ vì ai đó không biết cách làm cho con cái họ trở nên tốt hơn.
.

Thành phố đã sụp đổ. Chúng tôi tiến đến cửa sổ của ngôi nhà được vẽ bỡi một người điên. Ánh trời chiều rọi trên mấy thứ máy móc hư bị bỏ rơi.”Tôi nhớ’, ai đó nói, “làm thế nào xưa kia người ta có thế biến một con sói thành một con người rồi thì thuyết giảng cho nó đến đầy ắp một trái tim con người “
.
Những con gián
trông giống những người nhà quê buồn cười
Trong những vở kịch nghiêm túc

.
.

The World Doesn’t End- CHARLES SIMIC

extract

My mother was a braid of black smoke. She bore me swaddled over the burning cities. The sky was a vast and windy place for a child to play. We met many others who were just like us. They were trying to put on their overcoats with arms made of smoke. The high heavens were full of little shrunken deaf ears instead of stars (SIMIC, The World Doesn’t End ,1989, p. 3)
.
.
It’s a store that specializes in antique porcelain. She goes around it with a finger on her lips. Tsss! We must be quiet when we come near the tea cups. Not a breath allowed near the tea cups. Not a breath allowed near the sugar bowls. A teeny grain of dust has fallen on a wafer-thin saucer. She makes an “oh” with her owlet-mouth. On her feet she wears soft, thickly padded slippers around which mice scurry (SIMIC, The World Doesn’t End, 1989, p. 6).

..
She’s pressing me gently with a hot steam iron, or she slips her hand inside me as if I was a sock that needed mending. The thread she uses is like the trickle of my blood, but the needle’s sharpness is all her own. “You will ruin your eyes, Henrietta, in such bad light,” her mother warns. And she’s right! Never since the beginning of the world has there been so little light. Our winter afternoons have been known at times to last a hundred years (SIMIC, The World Doesn’t End,1989, p. 7).

.
[Holding] the Beast of the Apocalypse by its tail, the stupid kid! Oh beards on fire, our doom appeared sealed. The buildings were tottering; the computer screens were as dark as our grandmother’s cupboards. We were too frightened to plead. Another century gone to hell–and what for? Just because some people don’t know how to bring their children up! (SIMIC, The World Doesn’t End,1989, p. 11). 
Simic

.
The city had fallen. We came to the window of a house drawn by a madman. The setting sun shone on a few abandoned machines of futility. “I remember,” someone said, “how in ancient times one could turn a wolf into a human and then lecture it to one’s heart’s content” (SIMIC, The World Doesn’t End,1989, p. 15).

.
The roaches 
look like Comic rustics 
In serious dramas 
(SIMIC, The World Doesn’t End,1989, p. 21).

 

trích

Tôi là người lính Napoleon cuối cùng. Gần hai trăm năm sau và tôi vẫn đang rút khỏi Moscow. Con đường lát bằng những cây phong trắng và bùn ngập tới đầu gối tôi. Người phụ nữ một mắt muốn bán cho tôi một con gà, và tôi không có ngay cả một mảnh vải che thân.

Những người lính Đức đang đi về một ngả. Tôi đang đi về một ngả khác. Những người lính Nga vẫn đang đi về một ngả khác nữa, và vẫy tay chào tạm biệt. Tôi có một thanh kiếm nghi lễ. Tôi dùng để cắt tóc tôi, mái tóc dài đến bốn feet

 

 

extract
I am the last Napoleonic soldier. It’s almost two hundred years later and I am still retreating from Moscow. The road is lined with white birch trees and the mud comes up to my knees. The one-eyed woman wants to sell me a chicken, and I don’t even have any clothes on. 
The Germans are going one way; I am going the other. The Russians are going still another way and waving good-by. I have a ceremonial saber. I use it to cut my hair, which is four feet long.

[“I am the last . . .” from The World Doesn’t End: Prose Poems, copyright © 1987 by Charles Simic]
Nguồn; https://www.poetryfoundation.org/poems/49747/i-am-the-last-
.

Charles Simic, nhà thơ người Mỹ, sinh năm 1938, sau 162 năm trận 
Waterloo [1915], trận chiến đánh bại Napoleon, ông viết World Doesn’t End: Prose Poems, bài thơ dài được giải Pulitzer