Thomas Stern Eliot [Anh, 1888-1965] / Đất hoang

“Nam Sibyllam quidem Cumis ego ipse oculis meis 
vidi in ampulla pendere, et cum illi pueri dicerent: 
Σίβυλλα τί θέλεις; respondebat illa: ἀποθανεῖν θέλω.”   

 For Ezra Pound        
il miglior fabbro
 

 

‘‘Tôi từng nhìn thấy Xibila ở Cumai ngồi trong chai.
Khi bọn trẻ hỏi: “Bà muốn gì, Xibila?”
Xibila trả lời: Muốn chết”

Tặng Ezra Pound
bậc thầy cao hơn tôi
(bản dịch của Nguyễn Hoàng Ái trên thivien.net)

 

 

I. LỄ MAI TÁNG NGƯỜI CHẾT

Tháng tư là tháng khắc nghiệt, làm nảy chồi
Tử đinh hương từ đất chết, trộn lẫn
Ký ức với niềm khao khát, khuấy động
Những rễ cây tẻ nhạt với cơn mưa mùa xuân
Mùa đông sưởi ấm chúng tôi, phủ lên
Đất đai đám tuyết mơ hồ, nuôi sống
Cuộc sống nhỏ nhoi với những củ klhoai khô
Mùa hè làm chúng tôi ngạc nhiên, chúng đến trên hồ StarnbergerseeVới những trận mưa rào, chúng tôi dừng lại nơi dãy cột,Và đi trong nắng mặt trời, bước vào Hofgarten,  Và uống cà phê, và trò chuyện trong một giờ.                         

Bin gar keine Russin, stamm’ aus Litauen, echt deutsch
[tạm đọc: Trước nhất tôi không phải người Nga, tôi đến từ Lithunia, thực sự tôi là người Đức]

Và khi chúng tôi còn là trẻ thơ , chúng tôi ở tại dinh  hoàng tử nước Áo,

Anh họ tôi, anh ấy đưa tôi ra khỏi xe trượt tuyết,

Và tôi sợ hãi. Anh nói, này Marie,

Mari, hãy giữ chặt.Và chúng tôi đi trở xuống
Nơi các ngọn đồi, ở đó bạn sẽ cảm thấy tự do

Tôi đọc, hằng đêm, và đi về phương nam trong mùa đông

 

Rễ cây là gì, thứ vật thể bám lấy [clutch], cành nhánh phát triển là gì

Hãy ra khỏi đám rác thô này? Con trai của người,

Bạn không thể nói, hoặc đoán định, với bạn chỉ biết
Một đống hình ảnh hư hỏng, nơi mặt trời làm hủy hoại,

Và cây chết không phải là nơi ẩn náu, con dế không thoải mái, 

Và tảng đá khô không có âm vang của nước. Chỉ có

Bóng mát dưới hòn đá đỏ này

(Hãy đến dưới bóng hòn đá đỏ này)

Và tôi sẽ cho bạn thấy một cái gì đó khác

Cái bóng của bạn buổi sáng bước những bước dài phía sau bạn
Hoặc vào buổi tối cái bóng của bạn ngoi lên gặp bạn,

Tôi sẽ chỉ cho bạn thấy nỗi sợ hãi trong một nắm bụi đầy

       Frisch weht der Wind

       Der Heimat zu

       Mein Irisch Kind,

       Wo weilest du? (1)

       [tạm đọc:

        Ngọn gió còn mới toanh
        Ngôi nhà cũng vậy
        Ailen, con cháu tôi
        Bạn ở đâu? ]

“Một năm trước lần đầu bạn đã tặng lục bình cho tôi,
”Bọn họ gọi tôi là cô gái lục bình,

Tuy nhiên sau đó khi chúng tôi quay lại từ vườn hoa lục bình,
Cánh tay bạn [ôm] đầy hoa lục bình, và tóc bạn ướt đầm, tôi không thể

Nói, và đôi mắt tôi trở nên yếu đuối, tôi cũng không
Sống cũng không chết, và tôi không hiểu gì cả,

Nhìn vào con tim nhẹ bổng, lặng lẽ
 Oed’ und leer das Meer.

[tạm đọc: Biển đơn điệu và trống rổng]

 

Madame Sosostris(2), người nổi tiếng mạnh mẽ,

Tuy nhiên đã bị cảm lạnh
Người được biết đến là phụ nữ không ngoan nhất châu Âu,

Với những cái thẻ độc ác. Ở đây, bà nói,
Đây là thẻ của bạn, thủy thủ người Phoenician chết đuối,

(Đó  là những viên ngọc trai đôi mắt của anh ấy. Hãy nhìn!)

Đây là Belladonna, Mệnh Phụ của Đá ,
Mệnh phụ của những tình huống

Đây là người đàn ông với ba kẻ giúp việc, và đây là Wheel,

Và đây là thương gia một mắt, và chiếc thẻ này,

Chiếc thẻ bỏ trống, là một vài thứ gì đó anh ta mang trên lưng,
Đó là thứ tôi bị cấm xem. Tôi không tìm kiếm
Người đàn ông treo cổ. Người sợ chết trong nước
Tôi nhìn thấy đám đông người , đang đi vòng quanh một ban  nhạc

Cám ơn. Nếu bạn nhìn thấy bà Equitone thân yêu

Nói với bà ấy tôi tự mình mang theo lá số tử vi:
Người ta phải cẩn thận trong những ngày này

 

Thành phố không tưởng,

Ở dưới đám sương mù màu nâu của một bình minh mùa đông,

Một đám đông chảy qua cầu London, đông lắm.

Tôi không nghĩ cái chết chưa hoàn tất nhiều như vậy,

Thở dài, thở ngắn và  hiếm khi chúng tôi hít thở một cách có chú ý,
Và mỗi người đàn ông bám chặt mắt mình trước khi bước

Đi lên đồi và xuống đường phố King William,

Đến nơi thánh Mary Woolnoth giữ giờ

Với thứ âm thanh chết tiếng va đập cuối cùng của con số chín (3)

Ở đó tôi đã nhìn thấy một người tôi biết, và đã chặn anh ta lại, kêu lên “Stetson!

“Bạn là người đã cùng tôi trên tàu ở Mylae!
”Cái xác chết bạn đã trồng hồi cuối năm ngoái trong vườn bạn,

“Đã bắt đầu nẩy mầm chưa? Nó sẽ nở hoa trong năm này?
”Hay sương giá đột ngột làm rối loạn chỗ nằm của chúng?
”Ồ vì thế hãy giữ cho loài chó ở đằng xa, đó là bạn đối với con người,

“Ô, với chiếc móng của nó nó sẽ đào lên [dig up] nữa đấy!
”Bạn! nhà giảng thuyết giả nhân giả nghĩa-người an hem của tôi-anh trai của tôi” (4)        

 

______

(1)Frisch weht der Wind
Der Heimat zu
Mein Irisch Kind
Wo weilest du?
Những dòng tiếng Đức này trích từ vở opera Tristan và Isolde của Richard Wagner, kể về câu chuyện của hai người tình.. Những lời được nói ra từ một thủy thủ, người đã nghĩ một cách buồn bã về một cô gái anh ta bỏ lại trong chuyến đi của anh ta. Theo https://www.shmoop.com/the-waste-land/burial-dead-summary.html

(2) Sosostris là một ám chỉ về văn học đối với Madame Sesostris, một nhà bói toán gian lận trong tiểu thuyết Crome Yellow của Aldous Huxley,  được xuất bản một năm trước “Đất Hoang “.Người phụ nữ này dùng  “thẻ tarot” độc ác  để nói về vận mệnh người khácTheo https://www.shmoop.com/the-waste-land/burial-dead-summary.html

(3) A phenomenon which I have often noticed/ Một hiện tượng mà tôi thường thấy. Chú thích của Eliot

(4) V. Baudelaire, Preface to Fleurs du Mal /V. Baudelaire, lời tựa tập Fleurs du Mal. Chú thích của Eliot

 

 

II.TRÒ CHƠI CỜ VUA

 

Chiếc Ghế nàng ngồi như chiếc ngai vàng bóng lộn, (1)
Đá cẩm thạch rực rỡ, nơi vách kính
Treo lên những cành nho đầy quả được làm bằng những vật liệu đầy phẩm chất
Từ đó Tượng Thần  Tình Yêu vàng chói hiện ra
(Một vị thần khác dấu những ánh mắt đằng sau đôi cánh của  ông ta)
Ngọn lửa của ngọn đèn bảy nhánh được tăng lên
Ánh sáng phản chiếu trên bàn khi
Vẻ lấp lánh của những trang sức của nàng tuông ra gặp chúng
Trường hợp satin đổ ra trong sự giàu có xa hoa
Trong những lọ nhỏ bằng ngà voi và bằng kính màu
Không chút dấu diếm, vẫn  tàng ẩn những mùi nước hoa tổng hợp kỳ lạ của nàng
Thuốc cao, bằng bột, hay bằng nước __ [dành] cho lo âu, rối rắm
Và chùng xuống cảm giác thơm tho, được trộn lẫn với không khí
Làm mới từ phía cửa sổ, thứ không khí bay lên
Trong sự gia tăng độ dài của những ngọn nến
Tung khói vào phông trần, (2)
Trộn lẫn  một phần vào hõm trần
Gỗ biển rộng bản ốp đồng
Sáng lên  màu xanh da trời và màu cam, bị khung lại bỡi viên đá màu,
Trong ánh sáng buồn bã con cá heo như hình chạm khắc đang bơi
Bên trên chiếc lò sưởi cổ được bày biện
Như thể một cánh cửa sổ ban cho cảnh rừng cây (3)
Sự biến đổi của  Philomel, bỡi ông vua man rợ (4)
Do vậy bị ép buộc một cách thô bạo, nhưng ở đó loài chim sơn  ca
Làm đầy hết thảy các sa mạc bằng tiếng hót không bao giờ bị vỡ
Và cho đến khi nàng thét lên và thế giới ruổi theo,
”Jug Jug”  vang đến những đôi tai dơ bẩn
Và những gốc thời gian khô héo khác
Được kể lại trên những bức tường, những hình thức gây chú ý
Nghiêng ra,  nghiêng ra, lặng lẽ vây lấy căn phòng
Những bước chân lê trên cầu thang
Dưới ánh lửa, dưới chiếc lượt chải, tóc nàng
Trải ra trong những điểm bốc lửa
Sáng lên thành lời, rồi thì sẽ yên tĩnh một cách tàn nhẫn
”Thần kinh của tôi tối nay rất tệ. Vâng, rất tệ. Hãy ở lại với tôi.
Hãy trò chuyện với tôi. Tại sao bạn không bao giờ trò chuyện. Hãy nói đi.
Bạn đang nghĩ gì vậy? Đang nghĩ gì? Gì?
Tôi không bao giờ biết bạn đang nghĩ gì. Nghĩ gì”
Tôi nghĩ chúng ta đang ở trong ngõ chuột
Nơi những người chết để mất xương cốt của họ
”Tiếng ồn đó là gì?”
                              Gió dưới của
”Giờ thì tiếng ồn đó là gì? Gió đang làm gì?”
                              Không có gì nữa không có gì
                                                      “Hãy hành động đi
Bạn chẳng biết gì cả? Bạn không thấy gì cả? Bạn không nhớ gì cả?”
     Tôi nhớ
Đó là những viên ngọc trai đôi mắt của anh ấy (5)
”Bạn còn sống, hay không còn sống? Chẳng có gì trong đầu bạn?”
                                                                           Nhưng
ô ô ô ô đó Shakespeareean Rap __ (6)
Tao nhã đến thế
Thông minh đến thế
”Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải làm gì?
Tôi sẽ vội vã ra đi như tôi từng vội vã, và đi bộ trên đường phố
Với mái tóc rũ xuống, thế. Chúng ta sẽ làm gì trong ngày mai?
Chúng ta sẽ làm gì?”

                                                       Nước nóng lúc mười giờ
Và nếu trời mưa , một chiếc xe đóng cửa lúc bốn giờ
Và chúng ta sẽ chơi cờ vua,
Giữ chặt đôi mắt mất ngủ và chờ tiếng gõ cửa.
Khi chồng của  Lil được giải ngũ, tôi nói__
Tôi đã không cắt lời mình, chính tôi nói với cô ta,
HURRY UP PLEASE ITS TIME [Xin hãy nhanh lên thời gian]
Bây giờ Albert đang trở lại , tự tạo ra một chút đau khổ
Anh ấy muốn biết bạn đã làm gì với số tiền anh ấy đã đưa cho bạn
Bạn hãy tự cắn răng lại. Anh ấy đã làm thế, tôi ở đó
Bạn để cả bộ răng ra bên ngoài, Lil, và chọn lấy điều tốt đẹp
Anh ấy nói, tôi thề. Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn bạn
Và tôi cũng không còn chịu đựng được nữa, tôi nói, và nghĩ về Albert nghèo nàn,
Anh ấy đã ở trong quân đội bốn năm, anh ấy muốn có một thời gian vui vẻ,
Và nếu bạn không cho anh ấy, sẽ có người khác cho anh ấy, tôi nói.
Ô có, cô ta nói. Một điều gì đó ô đó, tôi nói
Rồi thì tôi sẽ biết ai để cám ơn, cô ta nói, và nhìn thẳng vào tôi
HURRY UP PLEASE ITS TIME [Xin hãy nhanh lên thời gian]
Nếu bạn không thích nó bạn có thể tiếp tục với nó, tôi nói
Những người khác có thể nhặt và chọn nó nếu bạn không thể
Nhưng nếu Albert làm ra , sẽ không có gì để nói
Bạn nên xấu hổ , tôi nói, trông [bạn] có vẻ quá già
(Và [thực ra] cô ta chỉ ba mươi mốt tuổi)
Tôi không thể giúp được gì, cô ta nói, khuôn mặt sệ xuống
Đây là những viên thuốc tôi dùng, mang nó [thai nhi] ra , cô  ta nói
(Cô đã năm lần rồi, và gần như đã chết với chàng trai George)
Nhà hóa học nói ổn thôi, nhưng không bao giờ là giống nhau
Bạn là một kẻ ngu ngốc đặc biệt, tôi nói
Tốt, nếu Albert sẽ không để cô một mình, thế, tôi nói,
Bạn thích kết hôn nỗi gì nếu bạn không muốn có em bé?
HURRY UP PLEASE ITS TIME [Xin hãy nhanh lên thời gian]
Vâng, chủ nhật đó Albert ở nhà, bọn họ có một bữa dăm bông sốt nóng
Và bọn họ thỉnh cầu tôi dùng bữa tối, thật tốt đẹp một bữa ăn sốt nóng
HURRY UP PLEASE ITS TIME [Xin hãy nhanh lên thời gian]
HURRY UP PLEASE ITS TIME [Xin hãy nhanh lên thời gian]
Chúc ngủ ngon Bill. Chúc ngủ ngon Lou. Chúc ngủ ngon May. Chúc ngủ ngon
Ta ta. Chúc ngủ ngon. Chúc ngủ ngon
Chúc ngủ ngon, quí bà, chúc ngủ ngon, quí bà ngọt ngào, chúc ngủ ngon, chúc ngủ ngon

 

______

(1) dòng77. Cf. Antony and Cleopatra, II. ii., l. 190
Chú thích của Eliot
Trong Act II, Scene 2  bi kịch Antony và Cleopatra của Shakespeare, Enobarbus mô tả sà lan hoàng gia của nữ hoàng  Cleopatra xuất hiện khi lần đầu tiên theo bà đuổi Marc Antony:

ENOBARBUS:
The barge she sat in, like a burnished throne,
Burned on the water. The poop was beaten gold;
….
Chiếc xà lan bà ngồi vào, như chiếc  ngai vàng bóng lộn,
Cháy lên trên nước. Đuôi con tàu [như] được dát vàng

(2) dòng 92.Laquearia. V. Aeneid, I. 726:
dependent lychni laquearibus aureis  incensi, et noctem flammis funalia vincunt.
 Chú thích của EliotLaquearia có nghĩa là “tấm phông trần”, từ ngữ  Eliot  trích dẫn  trong một đoạn văn trong sử thi Aeneid  của nhà thơ Virgilio, đoạn văn trên có thể hiểu thế này: “Ngọn đuốc rực rỡ treo trên trần nhà bằng vàng (laquearibus aureis), và ngọn đuốc chinh phục đêm với ngọn lửa.” Virgil đang mô tả bữa tiệc do Dido, nữ hoàng của Carthage, dành cho Aeneas, người cô yêu.

(3) dòng98. Sylvan scene. V. Milton, Paradise Lost, iv. 140.
Chú thích của Eliot
Nhóm từ  “Sylvan scene”  Eliot mượn từ  Paradise Lost, cuốn 4, dòng 140, sử thi của nhà thơ Anh John Milton (1608–1674) : A Silvan Scene, and as the ranks ascend

(4) dòng  99. Huyền thoại Philomela trong tác phẩm Metamorphoses của  nhà thơ  Ovid,  kể về câu chuyện của Philomela, người đã bị hãm hiếp bởi chồng của chị gái mình, vua Tereus, sau đó nhà vua  cắt lưỡi cô ta, nhưng  Philomela đã cố gắng nói với chị mình bằng cách dệt câu chuyện bị hãm hiếp của mình thành tấm thảm.

(5) dòng 125. Those are pearls that were his eyes. Trích từ bài hát của Ariel trong bi kịch The Tempest của Shakespear

(6) dòng 127. Shakespeareean Rap, một bài hát nổi tiếng thời Eliot

 

 

III.BÀI GIẢNG LỬA(*)

Chiếc lều của dòng sông đã vỡ: những ngón tay cuối cùng của lá
Bám lấy và rơi vào bờ ướt. Gió
Băng qua vùng đất nâu, chưa từng nghe. Các nữ thần đã ra đi
Sông Themes ngọt ngào, nhẹ nhàng chảy, cho đến khi tôi kết thúc bài hát của mình (1)  
Dòng sông không mang theo những chiếc lọ rổng, những giấy sandwich,
Những khăn lụa, những họp thuốc lá, những đầu thuốc lá  
Hay một lời chứng nào khác của đêm mùa hè. Các nữ thần đã ra đi  
Và những người bạn của họ, những người thừa kế chậm trễ của các vị cai quản thành phố
Cũng đã ra đi, không để lại địa chỉ  
Bên dòng nước Leman tôi ngồi xuống và khóc
Sông Themes ngọt ngào, nhẹ nhàng chảy, cho đến khi tôi kết thúc bài hát của mình,
SôngThemes ngọt ngào, nhẹ nhàng chảy, vì tôi không [dám] nói to hay nói lâu
Nhưng tôi nghe có ngọn gió lạnh ngắt ở sau lưng mình
Tiếng xương xẩu, và tiếng cười khúc khích tràn từ tai này sang tai kia

 Một con chuột nhẹ nhàng leo qua thảm cỏ
Lê chiếc bụng đầy bùn lên bờ
Lúc tôi đang câu cá trong con kênh buồn tẻ
Vào một tối mùa đông vây quanh khí đốt
Mãi mê nghĩ về xác tàu của ông vua của anh  trai tôi
Và về cái chết của ông vua của cha tôi đã chết trước ông (2)  
Những xác trắng trần truồng trên mặt đất ẩm thấp
Và những chiếc xương vứt nơi tầng áp mái nhỏ khô thấp
Năm này sang năm khác chỉ làm vang lên bỡi tiếng chân chuột
Nhưng thỉnh thoảng tôi nghe thấy phía sau lưng tôi
Âm thanh của những chiếc còi và những chiếc xe mô tô sẽ mang
Sweeney đến với bà Porter trong mùa xuân (3)
Ồ mặt trăng chiếu lên bà Porter
Và trên con gái của bà
Họ rửa chân trong nước soda
Và, ồ giọng nói của những đứa trẻ đó tiếng hát trong mái vòm

Twit twit twit  
Jug jug jug jug jug jug
Vì vậy bị ép buộc một cách bất lịch sự  
Tereu

 Thành phố không tưởng
Dưới sương mù màu nâu của buổi trưa mùa đông
 Ông Eugenides, thương gia của thành phố Smyrna
Không cạo râu, với giỏ đầy phúc bồn tử
C.i.f. (4) London: tài liệu được ký kết
Hỏi tôi bằng thứ tiếng Pháp bản địa
Đi ăn trưa ở khách sạn Cannon Street Hotel  
Tiếp theo là ngày cuối tuần ở Metropole (5)

Vào giờ tím [giờ tối], khi mắt và lưng
Ngẩng lên từ bàn làm việc, khi cơ thể con người ta mong đợi
Như chiếc xe taxi nhói lên sự mong đợi
Tôi Tiresias (6), mặc dù là người mù, nhói lên giữa hai cuộc đời
Ông già với bộ ngực phụ nữ nhăn nheo, có thể nhìn thấy
Vào giờ tím, khi gắng sức
Trước khi trở về nhà, và mang theo những thủy thủ về từ biển (7)
Nhà  nhân viên đánh máy chữ vào giờ uống trà, dọn dẹp bữa điểm tâm, thắp đèn
Ở bếp ăn, cô ta đặt thức ăn vào những cái họp thiếc
Bên ngoài cửa sổ tràn đầy sự nguy hiểm
Những thứ linh tinh cần sự khô ráo của cô ta chạm vào những tia nắng cuối cùng của mặt trời  
Trên đi văng đầy các thứ (giường ngủ của cô ta)
Vớ, dép, áo yếm, và không di chuyển  
Tôi Tiresias, ông già với bộ ngực nhăn nheo
Thấy được cảnh đó, và báo trước những điều còn lại
Tôi cũng đang chờ đợi người khách đầy kỳ vọng
Anh ta, chàng trai trẻ lắm mụn, đến
Một nhân viên bán hàng một đại lý nhỏ, với cái nhìn táo bạo
Một trong những người thấp chắc chắn phải ngồi
Như chiếc mũ lụa trên đầu nhà triệu phú xứ Bradford
Thời gian bây giờ là thuận lợi, như anh  đoán
Bữa ăn đã kết thúc, cô ta buồn phiền và mệt mỏi
Thử hẹn cô ta trong thái độ yêu dấu
Điều vẫn chưa được chấp thuận, nếu không mong muốn
Đỏ bừng mặt và nhất quyết, anh  tấn công ngay lập tức
Khám phá ra đôi tay không gặp sự phòng thủ nào
Tính hư ảo của anh ta không đòi hỏi sự đáp lại
Và được chào đón trong sự thờ ơ
(Và tôi Tiresias đã báo trước tất cả
[những chuyện ấy] Được thực hiện trên cùng một chiếc đi văng hoặc cùng                                        một chiếc giường
Tôi, người ngồi bên Thebes (8) bên dưới bức tường
Và đi giữa vùng thấp nhất của những người chết)
Ban cho [cô ta]một nụ hôn khích lệ cuối cùng
Và anh ta lần dò trên lối đi, tìm kiếm những cầu thang tối

Cô ta quay lại và soi vào gương trong chốc lát,  
Khó biết việc người tình đã ra đi của cô ta,
Bộ não cô ta chỉ cho phép cô ta nghĩ được một nửa  quá khứ:
”Giờ thì yên rồi: và tôi mừng vì nó đã kết thúc”
Khi người phụ nữ đáng yêu cúi xuống niềm điên dại và (9) 
Bước về phòng mình lần nữa, cô độc,
Cô làm mượt lại mái tóc mình với đôi tay vô thức,
Và cho một đĩa hát vào máy hát

”Âm nhạc này len vào tôi trên mặt nước” (10)
Và dọc theo đường Strand, tới  đường  Queen Victoria
Ồ, thành phố thành phố, thỉnh thoảng tôi có thể nghe
Bên quán bar công cộng trên đường Lower Thames,
Tiếng rên rỉ của người nông dân với cây đàn măn đô lin
Và tiếng loảng xoảng và những câu chuyện huyên thuyên từ phía bên trong
Nơi những ngư phủ đi lang thang vào buổi trưa: nơi những bức tường
Trấn giữ [đền] Magnus Martyr
Sự lộng lẫy không giải thích được của màu trắng và màu vàng Ionian (11)

         Dòng sông đổ mồ hôi
         Dầu và hắc ín
         Những chiếc xà lan trôi dạt
         Với ngọn thủy triều
         Những cánh buồm đỏ
         Lắc lư quanh trục tàu nặng nề trong gió ngược
         Xà lan sạch bong
         Nhật ký hành trình trôi dạt
        Tới phạm vi quận Greenwich
         Qua đảo Chó
         Weialala leiaWallala leialala (12)

         Elizabeth và Leicester (13)
         Mái chèo khuấy nước
         Làm thành cái đuôi tàu
         Vỏ tàu [như ] được mạ
         Đỏ và vàng
         Ngọn sóng nhanh nhẩu
         Gợn cả đôi bờ
         Gió tây nam
          Mang xuống dòng nước
          Tiếng chuông reo vang
          Tòa tháp trắng
           Weialala leiaWallala leialala (14)

 

”Những tàu điện và những cây màu xám
Highbury [thành phố phía bắc London] làm tôi chán. Richmond [trên sông Thames] và  Kew [huyện nhỏ]
Hãy cởi trói cho tôi. Tôi cất cao gối bên Richmond
Nằm dài trên sàn ca nô hẹp “ (16)

”Đôi chân tôi ở Moorgate [khu trung tâm London] và trái tim tôi
Nằm dưới đôi chân tôi. Sau biến cố [ấy]
Anh khóc. Anh ta hứa hẹn một khởi đầu mới
Tôi không bình luận gì. Tôi nên bực bội điều gì?”

”Ở Margate Sands [cửa sông Thames]
Tôi không thể kết nối với
Chẳng có gì với chẳng có gì
Những móng tay gãy của bàn tay bẩn
Người của tôi người khiêm tốn trông chờ
Chẳng có gì”

            la   la

Đến Carthaga rồi thì tôi đến (16)

 Cháy cháy cháy cháy
Ồ Chúa ngài hãy kéo tôi ra
Ồ Chúa ngài hãy kéo tôi
Cháy

 

————-

(*)Ādittapariyāya Sutta , tiếng Pali có nghĩa “Bài giảng về lửa”, là một bài diễn văn trong Canon Pali , bộ sưu tập kinh điển tiêu chuẩn sớm nhất trong truyền thống Phật giáo nguyên thủy được bảo tồn bằng ngôn ngữ Pāli, bài diễn văn thường được gọi là Bài giảng lửa là bài giảng thứ ba do Đức Phật thuyết giảng (sau Dhammacakkapavattana SuttaAnattalakkhana Sutta ), vài tháng sau khi giác ngộ , trên đỉnh đồi Gayasisa, Ấn Độ
Trong bài diễn văn này, Đức Phật thuyết giảng về việc đạt được sự giải thoát khỏi đau khổ thông qua sự tách rời khỏi năm giác quan và ý thức: Mọi thứ đang bùng cháy: mắt, ý thức (cakkhuviññāṇa), giao tiếp bằng mắt (cakkhu- samphassa) và những cảm giác nảy sinh từ đó, chúng là ngọn lửa của dục vọng, những lo lắng về sinh, suy, chết, v.v.
Trong phần chú thích Đất hoang, Eliot nói rằng bài diễn văn Phật giáo này “tương ứng với tầm quan trọng của Bài giảng trên núi” [trong Thánh Kinh]

 

***

(1)V. Spenser, Prothalamion ( từ một bài thơ tên là “Prothalamion” của Edmund Spenser,1552-1599) chú thích của Eliot /https://genius.com/Ts-eliot-notes-on-the-waste-land-annotated
(2) Cf. The Tempest, I. ii, (từ The Tempest I, II, kịch của Shakespeare) chú thích của Eliot
(3) Sweeney là một nhân vật không được yêu thích từ một bài thơ Eliot trước đó có tên là “Sweeney Among the Nightingales”, và Bà Porter là một bài hát nổi tiếng được quân đội Úc hát trong Thế chiến I/ theo https://www.shmoop.com/the-waste-land/fire-sermon-summary.html
(4) C.I.F :  Cost, Insurance, Freight (tiền hàng, bảo hiểm, cước phí)
(5) khách sạn Cannon Street và Metropole là  hai nơi nổi tiếng trong thời Eliot,  nơi đàn ông tìm đến  thú vui tình dục/ theo https://www.shmoop.com/the-waste-land/fire-sermon-summary.html
(6) Tiresias, một nhà tiên tri mù trong thần thoại Hy Lạp mà Eliot nói  trong ghi chú số 218 của ông là “nhân vật quan trọng nhất trong bài thơ, hợp nhất tất cả những người còn lại.”/ theo  https://www.shmoop.com/the-waste-land/fire-sermon-summary.html
(7) Điều này có thể không xuất hiện chính xác như các dòng của Sappho, nhưng tôi đã nghĩ đến ngư dân ‘dọc bờ’ hoặc ngư dân ‘đi thuyền chèo’, người trở về vào lúc màn đêm buông xuống, chú thích của Eliot

(8)Thebe : Thủ đô của Ai Cập cổ đại dưới triều đại thứ 18 (khoảng năm 1550- 1290 tcn), đây là nơi có các đền thờ lớn Luxor và Karnak.
(9)Chú thích của Eliot:  trích dẫn từ một bài thơ trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng The Vicar of Wakefield của Oliver Goldsmith, nhà văn Ireland, 1728-1774:
When lovely woman stoops to folly,
And finds too late that men betray
What charm can soothe her melancholy,
What art can wash her guilt away?
(10) V. The Tempest, trích dẫn từ vở Tempest của Shakespear, chú thích của Eliot
(11) Ionia  vùng đất phát sinh nền văn minh cổ xưa nằm  ven biển AnatoliaThổ Nhĩ Kỳ ngày nay, Ionian là chỉ văn minh Ionian
(12) Những dòng này Eliot lấy từ vở nhạc kịch  Götterdämmerung, vở thứ 4, vở cuối cùng trong  Ring Cycle, kịch liên hoàn gòm 4 vở, cùa Wagner, nguyên tác tiếng Đức đã được Eliot chuyển sang tiếng Anh, trừ 2 câu cuối đoạn
(13) dòng này  nói về  Robert Dudley, được nữ hoàng Elizabeth phong làm bá tước xứ Leicester (1532-1588)  một chính khách người Anh và là người yêu thích của Elizabeth
(14) Eliot có được cảnh này là từ cuốn sách viết về nữ hoàng Elizabeth, “The reign of Elizabeth”của  nhà sử học nổi tiếng người Anh James Anthony Froude, kể lại một khoảnh khắc giữa Elizabeth và Robert Dudley trên một chiếc xà lan trên sông Thames nơi họ thảo luận về một cuộc hôn nhân tiềm năng , nhưng rõ ràng là không thể, những dòng Weialala leiaWallala leialala là từ kịch opera của Wagner / theo https://www.shmoop.com/the-waste-land/fire-sermon-summary.html
15) Cf. Purgatorio, V. 133: Những dòng này là nhại lại Purgatorio, phần thứ hai của Hài kịch thần thánh của Dante:

 ‘Ricorditi di me, che son la Pia;
Siena mi fe’, disfecemi Maremma.’

‘Hãy nhớ tôi, tôi là Pia;
Siena đã cho tôi, đánh bại Maremma. /Chú thích của Eliot

(16) V. St. Augustine’s Confessions: từ cuốn Tự Thú của thánh Augustine: ‘to   Carthage then I came, where a cauldron of unholy loves sang all about mine ears.’/  đến Catharge rồi thì tôi đến, nơi một vạc tình yêu không lành đã hát tất cả cho tôi nghe , chú thích của Eliot  
17) The complete text of the Buddha’s Fire Sermon (which corresponds in importance to the Sermon on the Mount) from which these words are taken/ Văn bản đầy đủ của Bài giảng lửa của đức Phật (tương ứng với tầm quan trọng trong Bài giảng trên núi trong Thánh Kinh) từ đó những dòng này hình thành/chú thích  của Eliot  
(18) From St. Augustine’s Confessions again. The collocation of these two       representatives of eastern and western asceticism, as the culmination of this part  of the poem, is not an accident./Lại trích Confessions, Tự Thú, của thánh Augustine. Sự đặt cạnh nhau hai chủ nghĩa khổ hạnh đông và tây tiê biểu  này, như đỉnh cao của phần này của bài thơ, không phải là ngẫu nhiên/chú thích của Eliot

 

 

IV. CHẾT NƯỚC

Phlebas người Phoenicia  chết đã nửa tháng
Hãy quên đi tiếng gào của lũ hải âu, và biển [thì] phồng lên
Và cái thu được và cái mất đi
                                    Một dòng hải lưu dưới biển
Hãy nhặt xương cốt anh ta trong lời thì thầm. Như nỗi thăng trầm của anh

Anh ta đã trải qua đoạn đường đời của mình và tuổi trẻ

Bước vào vòng xoáy
                            Không phải người Do Thái hoặc là người Do Thái

Ô bạn là người quay bánh xe và nhìn về hướng gió
Hãy quan tâm Phlebas, người có lúc cũng điển trai và cao lớn như bạn         

 

     

V.SẤM TRUYỀN GÌ

Đằng sau màu đỏ ánh đuốc trên những gương mặt đẫm mồ hôi
Đằng sau cái lặng lẽ giá buốt trong những khu vườn
Đằng sau nỗi thống khổ trong những nơi chốn lạnh lùng
[là]Tiếng gào thét và tiếng khóc
Nhà tù và cung điện và sự dội lại
Của tiếng sấm mùa xuân trên những ngọn núi xa
Hắn kẻ đang sống và bây giờ đã chết
Chúng ta những kẻ đang sống và bây giờ đang chết
Với một chút kiên nhẫn

 

Ở đây không có nước nhưng chỉ có đá
Đá và không có nước và con đường cát bũn
Con đường quanh co ở phía trên giữa những ngọn núi
Đây là những núi đá không có nước
Nếu có nước chúng ta sẽ dừng lại và uống
Ở giữa đá [thì] người ta không thể dừng lại hay nghĩ ngợi
Mồ hôi thì khô và chân thì ở trong cát
Nếu chẳng có nước ở giữa đá
Núi đá chết cái miệng của chiếc răng  mục không thể nhổ
Ở đây người ta không thể đứng cũng không thể nằm cũng không thể ngồi
Thậm chí chẳng có sự lặng lẽ trong những ngọn núi
Nhưng tiếng sấm khô cằn [thì] không mưa
Thậm chí không có sự cô độc trong những ngọn núi
Nhưng những khuôn mặt buồn rầu đỏ lựng [thì] châm chọc và gầm gừ
Từ những khung cửa của những ngôi nhà bằng bùn đất
Nếu có nước
Và không có đá
Nếu có đá
Và cũng có nước
Và nước
Mùa xuân
Hồ bơi ở giữa đá
Nếu chỉ có tiếng nước
Không phải con ve sầu
Và bài hát cỏ khô
Nhưng tiếng nước tràn lên đá
Nơi con chim ẩn sĩ hát trong những cây thông

Giọt nước rơi giọt nước rơi rơi rơi rơi
Nhưng không có nước

 

Ai là người thứ ba luôn đi bên bạn ?
Khi tôi [thử] đếm  thì chỉ có bạn cùng tôi
Nhưng khi tôi nhìn về phía con đường trắng
Luôn có một người khác đang đi bên bạn
Chăm chú lướt qua bộ áo choàng màu nâu, [và ] vải che đầu
Tôi không biết đúng là đàn ông hay phụ nữ
–Nhưng ai ở đó phía bên kia của bạn?

 

Âm thanh trên cao ấy là gì
Lời thở than thì thào của mẹ
Những người có khăn trùm đầu là ai lũ người đang họp lại
Trên những cánh đồng vô tận, đang ngập ngừng trong thứ đất đai nứt nẻ
Chỉ được bao quanh bằng đường chân trời bằng phẳng
Thành phố nào trên những ngọn núi
Những vết nứt và những tái tạo và những tiếng nổ trong thứ không
trung màu tím
Những ngọn tháp đổ
Jerusalem Athens Alexandria
Vienna London
Không có thật

 

Người phụ nữ tháo nhanh mái tóc đen dài của mình
Và thứ âm nhạc thì thầm khó khăn trên những sợi dây ấy
Và lũ dơi với gương mặt trẻ thơ trong thứ ánh sáng màu tím
Huýt gió và đập đập đôi cánh của chúng
Và cúi đầu về phía dưới bức tường đen kịt
Và lộn nhào trong thứ không trung là những ngọn tháp
Những tiếng chuông vang lên ký ức, những tiếng chuông giữ lại
thời gian
Và những giọng nói reo lên từ những bể nước trống rổng và
những cái giếng đã cạn

 

Trong cái hố đổ nát này nằm giữa những ngọn núi
Trong thứ ánh sáng yếu ớt, cỏ thì đang hát
Trong những ngôi mộ nhàu nát, về phía giáo đường
Có giáo đường trống rổng, chỉ là ngôi nhà của gió
Không có cửa sổ và cửa xoay
Những hài cốt không làm hại được ai
Chỉ có con gà trống đứng nơi mái nhà [và gáy]
co co rico co co rico
Trong chớp mắt. Rồi thì ngọn gió ẩm ướt
Đem mưa đến

 

Ganga [sông Hằng] chìm xuống, và những chiếc lá ủ rũ
Chờ mưa, trong lúc những đám mây đen
Tụ tập ở đằng xa, trên đỉnh Himavant (1)
Rừng nhiệt đới cúi mình, nặng nhọc mang sự lặng lẽ
Rồi thì sấm truyền
DA (2)
Datta (3) : Chúng ta đã cho đi [những] gì?
Bạn của tôi, máu làm lay động tim tôi
Sự hiến dâng của khoảnh khắc tôn nghiêm táo bạo
Ở đó thời đại của khôn ngoan có thể không bao giờ bị hủy bỏ
Bằng cách này, và chỉ cách này, chúng ta đã tồn tại
Điều không được tìm thấy trong tiểu sử chúng ta
Hoặc trong những ký ức bị che phủ bỡi mạng nhện từ tâm
Hoặc dưới những niêm phong bị phá vỡ bỡi những pháp quan gầy yếu
Trong những căn phòng trống rổng của chúng ta
DA
Dayadhvam : Tôi đã nghe thấy chiếc chìa khóa
Xoay vào cánh cửa một lần và chỉ xoay một lần
Chúng tôi nghĩ về chiếc chìa khóa, mỗi một chiếc chìa khóa
trong nhà tù của nó
Đang nghĩ ngợi ề chiếc chìa khóa, mỗi một chiếc chìa khóa
xác định một nhà tù
Hồi sinh trong chốc lát sự bùng vỡ Coriolanus (4)
DA
Damyata: Con thuyền đáp lại
Chào vui, về tay thiện nghệ với cánh buồm và mái chèo
Biển lặng, trái tim bạn sẽ được đáp lại
Chào vui, khi được chào mời, khuấy lên sự tuân phục
Cho những bàn tay điều tiết
Tôi ngồi ở trên bờ
Câu cá, với cánh đồng cằn cỗi ở bên tôi
Ít nhất tôi sẽ tô điểm đất đai của tôi trong thứ lớp?
Cầu Luân Đôn đang rơi đang rơi đang rơi
Poi s’ascose nel foco che gli affina (5)

   Quando fiam uti chelidon (6)–  Ô chim én chim én

Những mảnh vỡ này tôi làm bệ đỡ chống lại sự hủy hoại của tôi
Vì sao sau đó hòn đảo nhỏ phù hợp với bạn. Hieronymo điên trở lại (8)
Datta. Dayadhvam. Damyata.
Shantih shantih shantih (9)

 

________

(1)Theo Ấn Độ giáo, Himavat(himavant- Sanskrit: हिमवत्  ) là tên gọi của Thần tuyết, cách nhân cách hoá dãy Himalaya/ theo https://en.wikipedia.org/wiki/Himavat

(2)The Hindu fable referred to is that of gods, men, and demons each
in turn asking of their father Prajapati, “Speak to us, O Lord.” To each
he replied with the one syllable “DA,” and each group interpreted it in
a different way: “Datta” to give alms; “Dayadhvam” to have
compassion; “Damyata” to practice self-control. The fable concludes,
“This is what the divine voice, the Thunder, repeats when he says:
DA, DA, DA: ‘Control yourselves; give alms; be compassionate ‘‘
/Câu chuyện ngụ ngôn Hindu được nhắc đến là về các vị thần, người
đàn ông và bọn ác quỉ mỗi một trong số đó  lần lượt hỏi cha của mình
Prajapati ‘‘Hãy nói với chúng con, Ôi Chúa’’ Với mỗi một người
Prajapati trả lời với một âm ‘‘DA’’, và mỗi nhóm diễn giải nó trong
một cách khác: “Datta”, bố thí ; “Dayadhvam”, có lòng trắc ẩn, từ bi;
“Damyata”, thực hành tự chủ. Câu chuyện ngụ ngôn kết luận: Đây
là những gì mà một giọng nói thần thánh, Tiếng Sấm, lập lại khi ngài
nói DA DA DA: ‘Bạn hãy làm chủ mình, bố thí, từ bi trắc ẩn’/ Theo
trang https://www.infoplease.com/primary-sources/poetry/t-s-
eliot/what-thunder-said

(3) and then “Datta,” “Dayadhvam,” and “Damyata.” In order, they mean “give,” “compassion,” and “control.” These come from the Brihadaranyaka Upanishad, which is an ancient philosophical text containing Hindu and Buddhist concepts. Among these concepts and statements are three duties (giving, compassion, and control). These are things each individual must sacrifice to the gods, to other people, animals, and so on. It is part of the lessons of ethical responsibility for each person/ và rồi thì “Datta,” ” Dayadhvam ” và ” Damyata”. Theo thứ tự, chúng có nghĩa “Cho, bố thí”, “Lòng trắc ẩn” và ” Sự tự chủ”. Chúng đến từ Brihadaranyaka Upanishad, một văn bản triết học cổ bao gòm những khái niệm Hindu và Phật giáo. Trong những khái niệm và phát biểu này là 3 nhiệm vụ (“Cho, bố thí”, “Lòng trắc ẩn” và ” Sự tự chủ”) Đó là những thứ mỗi một cá nhân phải dâng tặng cho các vị thần, cho những người khác, cho các động vật, và vân vân. Nó là một phần của bài học về trách nhiệm đạo đức cho mỗi con người/Theo trang  https://www.enotes.com/homework-help/what-does-term-datta-dayadhvam-damyata-signify-201903
(4) nhân vật Coriolanus trong bi kịch cùng tên của Shakespear
(5) V. Purgatorio, xxvi. 148.
“‘Ara vos prec per aquella valor

‘que vos guida al som de l’escalina,

‘sovegna vos a temps de ma dolor.’

Poi s’ascose nel foco che gli affina.”

. Luyện ngục, xxvi. 148.

“Bây giờ tôi xin bạn cho sự can đảm đó
Điều đó hướng dẫn bạn đến âm thanh của cầu thang,
Anh ấy nhắc nhở bạn về nỗi đau của tôi.
Sau đó, anh ta trốn trong lửa mà mài anh ta. ”
theo chú thích của T.S Eliot

(6) Khi tôi là chelidon 
(7) V. Gerard de Nerval, Sonnet El Desdichado/theo chú thích của T.S Eliot
(8) Spanish Tragedy hay Hieronimo is Mad Again/tạm dịch
Hieronimo  điên trở lại/
Bi kich Tây Ban Nha của nhà viết kịch

V.Kyd/theo chú thích của T.S Eliot
(9)Sự lập đi lập lại ở đây là hình thức kết thúc cho một
Upanishad/theo chú thích củ a T.S Eliot

 

 

THE WASTE LAND

 

I.THE BURIAL OF THE DEAD

  April is the cruellest month, breeding

  Lilacs out of the dead land, mixing

  Memory and desire, stirring

  Dull roots with spring rain.

  Winter kept us warm, covering

  Earth in forgetful snow, feeding

  A little life with dried tubers.

  Summer surprised us, coming over the Starnbergersee

  With a shower of rain; we stopped in the colonnade,

  And went on in sunlight, into the Hofgarten,                            10

  And drank coffee, and talked for an hour.

  Bin gar keine Russin, stamm’ aus Litauen, echt deutsch.

  And when we were children, staying at the archduke’s,

  My cousin’s, he took me out on a sled,

  And I was frightened. He said, Marie,

  Marie, hold on tight. And down we went.

  In the mountains, there you feel free.

  I read, much of the night, and go south in the winter.

  What are the roots that clutch, what branches grow

  Out of this stony rubbish? Son of man,                                  20

  You cannot say, or guess, for you know only

  A heap of broken images, where the sun beats,

  And the dead tree gives no shelter, the cricket no relief,

  And the dry stone no sound of water. Only

  There is shadow under this red rock,

  (Come in under the shadow of this red rock),

  And I will show you something different from either

  Your shadow at morning striding behind you

  Or your shadow at evening rising to meet you;

  I will show you fear in a handful of dust.                              30

       Frisch weht der Wind

       Der Heimat zu

       Mein Irisch Kind,

       Wo weilest du?

  “You gave me hyacinths first a year ago;

  “They called me the hyacinth girl.”

  —Yet when we came back, late, from the Hyacinth garden,

  Your arms full, and your hair wet, I could not

  Speak, and my eyes failed, I was neither

  Living nor dead, and I knew nothing,                                    40

  Looking into the heart of light, the silence.

  Oed’ und leer das Meer.

  Madame Sosostris, famous clairvoyante,

  Had a bad cold, nevertheless

  Is known to be the wisest woman in Europe,

  With a wicked pack of cards. Here, said she,

  Is your card, the drowned Phoenician Sailor,

  (Those are pearls that were his eyes. Look!)

  Here is Belladonna, the Lady of the Rocks,

  The lady of situations.                                                 50

  Here is the man with three staves, and here the Wheel,

  And here is the one-eyed merchant, and this card,

  Which is blank, is something he carries on his back,

  Which I am forbidden to see. I do not find

  The Hanged Man. Fear death by water.

  I see crowds of people, walking round in a ring.

  Thank you. If you see dear Mrs. Equitone,

  Tell her I bring the horoscope myself:

  One must be so careful these days.

  Unreal City,                                                            60

  Under the brown fog of a winter dawn,

  A crowd flowed over London Bridge, so many,

  I had not thought death had undone so many.

  Sighs, short and infrequent, were exhaled,

  And each man fixed his eyes before his feet.

  Flowed up the hill and down King William Street,

  To where Saint Mary Woolnoth kept the hours

  With a dead sound on the final stroke of nine.

  There I saw one I knew, and stopped him, crying “Stetson!

  “You who were with me in the ships at Mylae!                            70

  “That corpse you planted last year in your garden,

  “Has it begun to sprout? Will it bloom this year?

  “Or has the sudden frost disturbed its bed?

  “Oh keep the Dog far hence, that’s friend to men,

  “Or with his nails he’ll dig it up again!

  “You! hypocrite lecteur!—mon semblable,—mon frère!”

 

II.A GAME OF CHESS

The Chair she sat in, like a burnished throne,
Glowed on the marble, where the glass
Held up by standards wrought with fruited vines
From which a golden Cupidon peeped out 80
(Another hid his eyes behind his wing)
Doubled the flames of sevenbranched candelabra
Reflecting light upon the table as
The glitter of her jewels rose to meet it,
From satin cases poured in rich profusion.
In vials of ivory and coloured glass
Unstoppered, lurked her strange synthetic perfumes,
Unguent, powdered, or liquid—troubled, confused
And drowned the sense in odours; stirred by the air
That freshened from the window, these ascended 90
In fattening the prolonged candle-flames,
Flung their smoke into the laquearia,
Stirring the pattern on the coffered ceiling.
Huge sea-wood fed with copper
Burned green and orange, framed by the coloured stone,
In which sad light a carvèd dolphin swam.
Above the antique mantel was displayed
As though a window gave upon the sylvan scene
The change of Philomel, by the barbarous king
So rudely forced; yet there the nightingale 100
Filled all the desert with inviolable voice
And still she cried, and still the world pursues,
“Jug Jug” to dirty ears.
And other withered stumps of time
Were told upon the walls; staring forms
Leaned out, leaning, hushing the room enclosed.
Footsteps shuffled on the stair.
Under the firelight, under the brush, her hair
Spread out in fiery points
Glowed into words, then would be savagely still. 110
“My nerves are bad to-night. Yes, bad. Stay with me.
“Speak to me. Why do you never speak. Speak.
“What are you thinking of? What thinking? What?
“I never know what you are thinking. Think.”
I think we are in rats’ alley
Where the dead men lost their bones.
“What is that noise?”
The wind under the door.
“What is that noise now? What is the wind doing?”
Nothing again nothing. 120
“Do
“You know nothing? Do you see nothing? Do you remember
“Nothing?”

I remember
Those are pearls that were his eyes.
“Are you alive, or not? Is there nothing in your head?”
But
O O O O that Shakespeherian Rag—
It’s so elegant
So intelligent 130
“What shall I do now? What shall I do?”
I shall rush out as I am, and walk the street
“With my hair down, so. What shall we do tomorrow?
“What shall we ever do?”
The hot water at ten.
And if it rains, a closed car at four.
And we shall play a game of chess,
Pressing lidless eyes and waiting for a knock upon the door.
When Lil’s husband got demobbed, I said—
I didn’t mince my words, I said to her myself, 140
HURRY UP PLEASE IT’S TIME
Now Albert’s coming back, make yourself a bit smart.
He’ll want to know what you done with that money he gave you
To get yourself some teeth. He did, I was there.
You have them all out, Lil, and get a nice set,
He said, I swear, I can’t bear to look at you.
And no more can’t I, I said, and think of poor Albert,
He’s been in the army four years, he wants a good time,
And if you don’t give it him, there’s others will, I said.
Oh is there, she said. Something o’ that, I said. 150
Then I’ll know who to thank, she said, and give me a straight look.
HURRY UP PLEASE IT’S TIME
If you don’t like it you can get on with it, I said.
Others can pick and choose if you can’t.
But if Albert makes off, it won’t be for lack of telling.
You ought to be ashamed, I said, to look so antique.
(And her only thirty-one.)
I can’t help it, she said, pulling a long face,
It’s them pills I took, to bring it off, she said.
(She’s had five already, and nearly died of young George.) 160
The chemist said it would be all right, but I’ve never been the same.
You are a proper fool, I said.
Well, if Albert won’t leave you alone, there it is, I said,
What you get married for if you don’t want children?
HURRY UP PLEASE IT’S TIME
Well, that Sunday Albert was home, they had a hot gammon,
And they asked me in to dinner, to get the beauty of it hot—
HURRY UP PLEASE IT’S TIME
HURRY UP PLEASE IT’S TIME
Goonight Bill. Goonight Lou. Goonight May. Goonight. 170
Ta ta. Goonight. Goonight.
Good night, ladies, good night, sweet ladies, good night, good night.

 

III.THE FIRE SERMON  

  The river’s tent is broken: the last fingers of leaf
Clutch and sink into the wet bank. The wind

Crosses the brown land, unheard. The nymphs are departed.

Sweet Thames, run softly, till I end my song.

The river bears no empty bottles, sandwich papers,

Silk handkerchiefs, cardboard boxes, cigarette ends

Or other testimony of summer nights. The nymphs are departed.

And their friends, the loitering heirs of city directors;

Departed, have left no addresses.

By the waters of Leman I sat down and wept . . .

Sweet Thames, run softly till I end my song,

Sweet Thames, run softly, for I speak not loud or long.

But at my back in a cold blast I hear

The rattle of the bones, and chuckle spread from ear to ear.

A rat crept softly through the vegetation

Dragging its slimy belly on the bank

While I was fishing in the dull canal

On a winter evening round behind the gashouse

Musing upon the king my brother’s wreck

And on the king my father’s death before him.

White bodies naked on the low damp ground

And bones cast in a little low dry garret,

Rattled by the rat’s foot only, year to year.

But at my back from time to time I hear

The sound of horns and motors, which shall bring

Sweeney to Mrs. Porter in the spring.

O the moon shone bright on Mrs. Porter

And on her daughter

They wash their feet in soda water

Et O ces voix d’enfants, chantant dans la coupole!

Twit twit twit

Jug jug jug jug jug jug

So rudely forc’d.

Tereu

Unreal City

Under the brown fog of a winter noon

Mr. Eugenides, the Smyrna merchant

Unshaven, with a pocket full of currants

C.i.f. London: documents at sight,

Asked me in demotic French

To luncheon at the Cannon Street Hotel

Followed by a weekend at the Metropole.

At the violet hour, when the eyes and back

Turn upward from the desk, when the human engine waits

Like a taxi throbbing waiting,

I Tiresias, though blind, throbbing between two lives,

Old man with wrinkled female breasts, can see

At the violet hour, the evening hour that strives

Homeward, and brings the sailor home from sea,

The typist home at teatime, clears her breakfast, lights

Her stove, and lays out food in tins.

Out of the window perilously spread

Her drying combinations touched by the sun’s last rays,

On the divan are piled (at night her bed)

Stockings, slippers, camisoles, and stays.

I Tiresias, old man with wrinkled dugs

Perceived the scene, and foretold the rest—

I too awaited the expected guest.

He, the young man carbuncular, arrives,

A small house agent’s clerk, with one bold stare,

One of the low on whom assurance sits

As a silk hat on a Bradford millionaire.

The time is now propitious, as he guesses,

The meal is ended, she is bored and tired,

Endeavours to engage her in caresses

Which still are unreproved, if undesired.

Flushed and decided, he assaults at once;

Exploring hands encounter no defence;

His vanity requires no response,

And makes a welcome of indifference.

(And I Tiresias have foresuffered all

Enacted on this same divan or bed;

I who have sat by Thebes below the wall

And walked among the lowest of the dead.)

Bestows one final patronising kiss,

And gropes his way, finding the stairs unlit . . .

She turns and looks a moment in the glass,

Hardly aware of her departed lover;

Her brain allows one half-formed thought to pass:

“Well now that’s done: and I’m glad it’s over.”

When lovely woman stoops to folly and

Paces about her room again, alone,

She smoothes her hair with automatic hand,

And puts a record on the gramophone.

“This music crept by me upon the waters”

And along the Strand, up Queen Victoria Street.

O City city, I can sometimes hear

Beside a public bar in Lower Thames Street,

The pleasant whining of a mandoline

And a clatter and a chatter from within

Where fishmen lounge at noon: where the walls

Of Magnus Martyr hold

Inexplicable splendour of Ionian white and gold.

               The river sweats

               Oil and tar

               The barges drift

               With the turning tide

               Red sails

               Wide

               To leeward, swing on the heavy spar.

               The barges wash

               Drifting logs

               Down Greenwich reach

               Past the Isle of Dogs.

                                 Weialala leia

                                 Wallala leialala

               Elizabeth and Leicester

               Beating oars

               The stern was formed

               A gilded shell

               Red and gold

               The brisk swell

               Rippled both shores

               Southwest wind

               Carried down stream

               The peal of bells

               White towers

                                Weialala leia

                                Wallala leialala

“Trams and dusty trees.

Highbury bore me. Richmond and Kew

Undid me. By Richmond I raised my knees

Supine on the floor of a narrow canoe.”

“My feet are at Moorgate, and my heart

Under my feet. After the event

He wept. He promised a ‘new start.’

I made no comment. What should I resent?”

“On Margate Sands.

I can connect

Nothing with nothing.

The broken fingernails of dirty hands.

My people humble people who expect

Nothing.”

                       la la

To Carthage then I came

Burning burning burning burning

O Lord Thou pluckest me out

O Lord Thou pluckest

burning

 

 

IV. DEATH  BY  WATER
 
 
Phlebas the Phoenician, a fortnight dead,
Forgot the cry of gulls, and the deep sea swell
And the profit and loss.
                                   A current under sea
Picked his bones in whispers. As he rose and fell
He passed the stages of his age and youth
Entering the whirlpool.
                                   Gentile or Jew
O you who turn the wheel and look to windward,
Consider Phlebas, who was once handsome and tall as you.
 
 
 
 

V. WHAT THE THUNDER SAID

 

After the torchlight red on sweaty faces

After the frosty silence in the gardens

After the agony in stony places

The shouting and the crying

Prison and palace and reverberation

Of thunder of spring over distant mountains

He who was living is now dead

We who were living are now dying

With a little patience

 

Here is no water but only rock

Rock and no water and the sandy road

The road winding above among the mountains

Which are mountains of rock without water

If there were water we should stop and drink

Amongst the rock one cannot stop or think

Sweat is dry and feet are in the sand

If there were only water amongst the rock

Dead mountain mouth of carious teeth that cannot spit

Here one can neither stand nor lie nor sit

There is not even silence in the mountains

But dry sterile thunder without rain

There is not even solitude in the mountains

But red sullen faces sneer and snarl

From doors of mudcracked houses

If there were water

And no rock

If there were rock

And also water

And water

A spring

A pool among the rock

If there were the sound of water only

Not the cicada

And dry grass singing

But sound of water over a rock

Where the hermit-thrush sings in the pine trees

Drip drop drip drop drop drop drop

But there is no water

 

Who is the third who walks always beside you?

When I count, there are only you and I together

But when I look ahead up the white road

There is always another one walking beside you

Gliding wrapt in a brown mantle, hooded

I do not know whether a man or a woman

—But who is that on the other side of you?

 

What is that sound high in the air

Murmur of maternal lamentation

Who are those hooded hordes swarming

Over endless plains, stumbling in cracked earth

Ringed by the flat horizon only

What is the city over the mountains

Cracks and reforms and bursts in the violet air

Falling towers

Jerusalem Athens Alexandria

Vienna London

Unreal

 

A woman drew her long black hair out tight

And fiddled whisper music on those strings

And bats with baby faces in the violet light

Whistled, and beat their wings

And crawled head downward down a blackened wall

And upside down in air were towers

Tolling reminiscent bells, that kept the hours

And voices singing out of empty cisterns and exhausted wells.

 

In this decayed hole among the mountains

In the faint moonlight, the grass is singing

Over the tumbled graves, about the chapel

There is the empty chapel, only the wind’s home.

It has no windows, and the door swings,

Dry bones can harm no one.

Only a cock stood on the rooftree

Co co rico co co rico

In a flash of lightning. Then a damp gust

Bringing rain

 

Ganga was sunken, and the limp leaves

Waited for rain, while the black clouds

Gathered far distant, over Himavant.

The jungle crouched, humped in silence.

Then spoke the thunder

DA

Datta: what have we given?

My friend, blood shaking my heart

The awful daring of a moment’s surrender

Which an age of prudence can never retract

By this, and this only, we have existed

Which is not to be found in our obituaries

Or in memories draped by the beneficent spider

Or under seals broken by the lean solicitor

In our empty rooms

DA

Dayadhvam: I have heard the key

Turn in the door once and turn once only

We think of the key, each in his prison

Thinking of the key, each confirms a prison

Only at nightfall, aethereal rumours

Revive for a moment a broken Coriolanus

DA

Damyata: The boat responded

Gaily, to the hand expert with sail and oar

The sea was calm, your heart would have responded

Gaily, when invited, beating obedient

To controlling hands

 

I sat upon the shore

Fishing, with the arid plain behind me

Shall I at least set my lands in order?

London Bridge is falling down falling down falling down

Poi s’ascose nel foco che gli affina

Quando fiam uti chelidon—O swallow swallow

Le Prince d’Aquitaine à la tour abolie

These fragments I have shored against my ruins

Why then Ile fit you. Hieronymo’s mad againe.

Datta. Dayadhvam. Damyata.

Shantih     shantih     shantih

 

nguồn: http://www.gutenberg.org/files/1321/1321-h/1321-h.htm