khi nhìn những giọt sương lấp lánh trên ngọn cỏ ban mai

 

còn như những giọt sương mai còn đọng trên cỏ lại là chuyện khác

ở làng Cù của tôi vào mùa tháng tám buổi sớm ra đồng sẽ nhìn thấy những giọt sương lấp lánh trên ngọn cỏ

bấy giờ tôi chưa nghĩ tới những vị thần thất sủng tiếc nuối quyền uy đêm đêm úp mặt giữa trời cao mà khóc

hay những giọt sương mai đọng nơi ngọn cỏ là những khổ đau còn đọng lại

tôi không biết

hay là cỏ khóc

không còn nhìn thấy tôi và em nằm dài trên cỏ đêm đêm cỏ khóc những giọt nước mắt còn đọng lại cho đến sáng hôm sau

cũng có thể giờ đây vì không còn có thể nằm trên cỏ với em tôi lại viện đến các vị thần và những ý nghĩ của cỏ để biện hộ cho nỗi nhớ của mình

nhưng dù gì thì giờ đây tôi cũng chẳng còn có thể hẹn em đêm tháng tư ra ngồi nơi bờ cỏ đồng làng để nhìn ngắm những gì mình thích nơi bầu trời trong vắt đêm mùa hạ với ánh mắt huyễn hoặc của đám sao trời lãng tử luôn quyến rủ tôi và em dưới ánh mắt của đám sao lãng tử giang hồ đêm trở nên huyễn hoặc như có như không khi tôi muốn khẽ chạm tay vào huyễn hoặc thì chợt nghe mùi hương bưởi nơi tóc em và từ đâu đó như đang vọng lại những lời khởi thủy của tồn tại thật ra thì đấy là giọng nói của em em nói với tôi là em yêu tôi

 

giờ đây khi nhìn những giọt sương lấp lánh trên ngọn cỏ ban mai tôi cứ thấy lấp lánh thứ quá khứ có em

Leave a Reply

Your email address will not be published.