Thành phố cổ tích [8]

 

tôi cố chạy thật xa quảng trường thành phố nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng hát véo von của đám vũ nữ đến từ những sa mạc phương nam trong bầu đoàn đi rao giảng về sự bất tử, ở quảng trường thành phố, sau mỗi bài thuyết giảng của kẻ nhân danh sứ giả của hư vô, đám vũ nữ lại khởi lên những vũ khúc mô tả cái thế giới lung linh kỳ dị chỉ chứa đựng sự bất tử qua xiêm y tơi tả như những chiếc lá trước gió cùng với giọng hát tựa khúc hồn phiêu dạt, sự bất tử ở đây là đồng nghĩa với hư vô

 

em chờ anh từ thế kỷ này sang thế kỷ khác chờ anh qua những mùa gió lạnh thấu xương và thứ nắng cháy thịt da nhưng chẳng hề chi đâu có nghĩa gì nhan sắc tàn phai chỉ cần được nhìn thấy anh hết thảy sẽ hồi sinh gió sẽ ngừng thổi nắng sẽ tan niềm hạnh phúc vĩnh cửu nơi thế giới này chỉ có thể có được từ cái chết của anh

 

tôi chạy, và cảm thấy vô cùng sợ hãi thứ giọng hát quyến rủ sự tiêu vong
quyến rủ cái chết, tôi chưa bao giờ nghe thấy thứ giọng hát đầy ma lực lầm than như thế, hát để kêu gọi sự phủ nhận sự sống nơi mặt đất

 

tôi cố chạy cho thật xa nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng trống chiêng, cuộc mộ quân kỳ dị nhất trong lịch sử  của loài người đang diễn ra ở quảng trường thành phố, ngay từ phút đầu nhìn thấy người  chỉ huy cuộc mộ quân bước lên bục diễn thuyết tuyên bố rằng trật tự thế giới phải được thay đổi, tôi đã linh cảm về một đại nạn của thế kỷ

 

con người vẫn ngập ngụa trong những thứ kỷ cương cũ nát, những thiên niên kỷ vẫn cứ trôi đi, con người chỉ làm mỗi việc thêm vào hay bớt đi những thứ có sẵn, những thứ đã được tạo ra tự những nghìn triệu năm trước, những nguyên tắc ẩm mốc vẫn đang ngự trị trên đầu nhân loại, quyền lực vẫn được mua bằng sự dối trá và công lý  phải luôn trả giá bằng máu, đã đến lúc phải được dọn dẹp sửa sang lại hết thảy

 

vào lúc người chỉ huy cuộc mộ quân đọc xong cương lĩnh và nổi trống chiêng  thì tôi rời khỏi quảng trường thành phố, chính là ánh mắt như ngọn lửa tam muội đốt cháy cả thế gian của ông làm tôi sợ hãi hơn là sợ hãi cái cương lĩnh đầy máu me của ông, tôi phải chạy cho thật xa, vì không thể để cho ông ta bắt tôi cùng ông ta đi tấn công chân lý của lịch sử

 

tôi vẫn cố chạy thật xa  để không còn nghe thấy nhìn thấy những rắc rối phức tạp của thời đại

nhưng khi ngoảnh lại nhìn

tôi biết là vẫn chưa ra khỏi thành phố thân yêu của tôi

 

giã 9.30AM  24.2.2018

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.