Những ngõ ngách thời gian[7]

gửi Ng.

 

 

 

rồi xe mặt trời đến đón em, tôi đứng nhìn theo cho đến khi em khuất dạng nơi chí tuyến, rừng taiga lan dần về phương nam, loài lá kim vẫn ấp ủ những niềm vui định mệnh, cái lạnh thế kỷ làm nản lòng loài gấu phương bắc, gió, và những dịch chuyển của những hoài niệm cũ, em vẫn chờ nơi cao nhất của ký ức, tuyết cựa mình trên Niagara, nước và sự quánh lại của những tham vọng, cầu đất Bering phóng dật không thể khép lại những tham vọng đương đại, kỷ Giuna, và chim, và cây hạt trần, và loài có vú, em đi giữa gió, và nghe những bước đi của tổ tiên con người vang lên bên dưới những tàng cây không chịu sinh trưởng theo kiểu giao phối thường tình, có loài chim phương bắc có tiếng hót như tiếng khóc, tồn tại, và tiêu vong, loài cây che chở cho những bước đi  của tổ tiên con người đang dần biến khỏi mặt đất, thay vào đó là những tuyên bố có tính khải huyền của những vị thủ lĩnh của những xứ sở trên mặt đất, những huyền thoại của thế kỷ có gương mặt của rừng taiga biến dạng, sự lấn dần của đầm lầy và cây lá rộng, taiga…taiga… em đang ở đâu vậy em khi  có loài chim phương bắc có tiếng hót như những tường trình về những tháng năm uẩn khúc

giã 16 PM   25.4.2018

Leave a Reply

Your email address will not be published.