Sự chuyển dịch như thể là đồng điệu của tôi

tranh Alejandro Magallanes/Mexico

 

 

 

Tôi chạy vòng quanh như điên/nắm đầy trong tay những con chim/
và sự dịu dàng của tôi/ I run around like mad/picking up handfuls of birds/and my tenderness/ ZBIGNIEW HERBERT [Ba Lan, 1945]/ I WOULD LIKE TO DESCRIBE /TÔI THÍCH DIỄN TẢ

 

 

 

tôi cứ như thể bị cuộn vào cuộc đời này, kết chặc vào nó,  chẳng còn có thứ ý tứ gì hơn là cứ ở yên đó, đời đời ở đó, để nhìn mây bay trên đầu, và nghe gió  thổi qua các ngõ ngách hương thơm của đất quê tôi, làm như thể bấy giờ là tôi đã đạt đến đỉnh vinh quang cuộc đời,  cứ đứng ở đó mà nhìn, thấy toàn bộ những lý thuyết về nhân sinh đều tích tụ trong cuộc tình thầm lặng của mình, cái quằn quại, khổ đau, hay niềm bi tráng, như thể, từ cuộc tình thầm lặng của mình, tôi nhìn thấy rõ mọi ngõ ngách cuộc sống, ồ, những đoàn người vướn bụi  đang bước đi giữa trăng sao, ngay cả cái cách nghĩ ngợi lừng danh’’tồn tại hoặc không tồn tại’’ [Shakespeare] cũng bị tôi bác bỏ, bỡi, bấy giờ, với tôi, chỉ có mỗi điều: ở đấy là sự tồn tại của tôi và nàng, bấy giờ, mùa, sự trôi, như thể một thứ giai điệu cường tráng, tôi như nghe được bước đi của nó, tôi nghe mùa hạ chạm vào tâm tư của đất, không sao đâu, một chút nắng cháy trên đồng làng thì chẳng qua cũng chỉ là để đánh động, rằng, đang trôi, và đã đến lúc như vậy, đất nói, và tiếp tục lặng im như nghìn triệu năm qua, sự lặng im biểu hiện của kiên  nhẫn, chịu đựng, tôi nghe mùa thu ngang qua biên giới của các nỗi chết, xin đừng nói nữa, lá úa trên cây nói, cuộc thương lượng diễn ra vào một ngày nắng ít, bầu trời mây thấp, buồn, bỡi con người thì cứ mong cho mùa thu đến để mô tả về cái chết, bấy giờ, sự chuyển dịch như thể là đồng điệu của tôi, nàng và tôi là đang trôi ở trong đó, cảnh giới như thể là thể nghiệm sinh tử giữa cái đại ngã nghìn trùng, về sau, khi nàng không còn nữa, tôi mới nghiệm ra, khi một cuộc tình dẫu là cuộc tình thầm lặng hiện diện trong thế giới này thì lập tức hết thảy từ nửa ngọn gió heo may cho đến mảnh trăng cuối tháng đểu trở nên những lý do để sống

 

[trong Những tổ khúc của nắng]