Sẽ là niềm bối rối của tôi khi có ai hỏi tôi về điều đó

tranh akahiro shimatsu /nhật

 

 

 

Nhưng cây đỗ quyên sẽ cuốc bộ giữa những tảng đá/Đi giày trong những chiếc lá bằng da và rung chiếc chuông màu hồng/Con chim nhiệt đới  hummingbird, như đứa trẻ thơ giữa chốn trời cao/ But a rhododendron walks among the rocks /Shod in leathery leaves and ringing a pink bell/A hummingbird, a child’s top in the air/ CZESLAW MILOZ/LUẬN VỀ THƠ/ KHÚC IV: THIÊN NHIÊN

 

 

và đêm cũng là nơi chốn thể nghiệm của những cuộc tình thầm lặng, cái cách dịch chuyển trong đêm của các sự vật,  và cái cách đêm tôi lại nghĩ ngợi về nàng, có phải là cuộc va chạm đầy tính sử thi không nhỉ, hay chỉ là một ví dụ về mối tương quan lỏng lẻo giữa các sự vật trong trời đất, đêm, những em bé  đói cơm ở châu Phi  nằm la liệt dưới bầu trời đầy sao thì có dính dáng chi với cuộc tình thầm lặng của tôi không nhỉ, hay, đêm, bọn giết người thời đương đại lùng sục khắp thế giới, cái cách lường gạt đương đại gọi là đi đêm, đêm, chúng nhét vào túi người  thiếu tiền,  nói là viện trợ, tức là giúp nhau, để chờ khi bọn họ trả không nổi thì xiếc cả giang sơn tổ quốc của bọn họ, những chuyện  như vậy thì có  liên quan  với cuộc tình thầm lặng của tôi không nhỉ, dẫu sao, đêm, khi nghĩ về nàng,  tôi vẫn thấy mình là một thực thể trong trời đất, khi nghĩ về nàng tôi lại thấy mình quan trọng biết bao, cái xúc động cao sang ấy là còn hơn cả một thực thể, sẽ không bao giờ có những khảo cứu về cuộc tình thầm lặng của tôi đâu nhé, bỡi nó là thứ vật thể khôn cùng, tình yêu thầm lặng của tôi chỉ là thứ dáng vẻ, thoắt những âm ba, những trường đoạn đi, về, những khung cửa khép, mở,  không phải, chỉ có nơi đến, không nơi dừng lại, đi, và lãng đãng một cuộc phù trầm, có phải là đang có những khó khăn trắc trở trong cuộc tình thầm lặng của tôi không nhỉ,  sẽ là niềm bối rối của tôi khi có ai hỏi tôi về điều đó, thực ra thì đã bao giờ nàng biết là tôi luôn nghĩ về nàng đâu, cuộc tình thầm lặng của tôi là mới diễn ra từ một phía, một cuộc nghiêng đầy tính sử thi, như khi thế giới nghiêng về phía những khung trời minh triết, đến bao giờ tôi mới có thể nói cho nàng biết về điều này thì tôi không biết, bỡi việc đó thì khó khăn hơn nhiều việc tôi cứ đêm đến nghe tiếng gió trút lên cây lá ngoài vườn là lại nghĩ đến nàng, việc một mình tôi nghĩ ngợi về nàng  cũng đơn giản như đêm bằng trí tưởng tượng của mình tôi lắng nghe được nhịp điệu của trời đất, tôi nghe được có ai đó trò chuyện với ai đó về cuộc tình thầm lặng của tôi, việc cảm nhận được những nhịp điệu mưa nắng chẳng qua là một cách thế có tích cách chứng kiến, việc làm sao cho nàng biết tôi luôn nghĩ ngợi về nàng là còn khó khăn hơn việc đo mưa nắng, đêm, tôi thể nghiệm tôi, cứ để cho những nghĩ ngợi mơ hồ rắc rối trôi vào thứ khái niệm thầm lặng của đêm cho đến khi tôi nhìn thấy được nàng,

 

 

[trong Những tổ khúc của nắng]