Những kẻ kiêu hãnh

Dimitri Zoellin [Pháp, 1971]

 

 

This terror, then, this darkness of the mind/ Not sunrise with its flaring spokes of light/ Niềm sợ hãi này, rồi thì, bóng đen này trong tâm trí/Không phải mặt trời lên làm vỡ ra ánh rực rỡ của nó/ VỀ BẢN CHẤT CỦA SỰ VẬT/CUỐN I/ BẢN CHẤT VĨNH HẰNG LUCRETIUS [Titus Lucretius Carus, La Mã, 99 – 55 tr.CN]

 

gã mặt đen cúi mình dưới lau sậy và trườn đi như một con rắn, tháng giêng, lau sậy  lan ra phố, gã nằm dài trong lau sậy nghe con đường chạy dưới lưng như thể một cuộc hành quân gian khổ, cả đời gã là một cuộc hành quân mưu  tiến chiếm bầu trời độc chiếm, gã cứ thấy nhớ nhung những năm tháng  phải cúi xuống bên dưới lằn mức phân định của  con người để ngợi ca lũ rắn, gã nằm dài trong lau sậy nhìn cái thế kỷ vinh quang của gã cứ giống như lá cờ đuổi chim trên cánh đồng làng quê hương gã, không phải, chỉ là tấm huy chương viết bằng  ngôn ngữ hơi lạ [ngươi là hóa thân của xú uế, ngươi là quỉ ma đội lốt con người] gã nằm im trong lau sậy đọc những dòng chữ lạ, gã nghe ra cứ giống những lời tâm huyết, phải rồi, người ta bảo là ta phải đi hết con đường chạy dài dưới lưng, gã thầm nhủ gã, tháng giêng, lau sậy  lan ra phố, gã nằm im trong lau sậy như một con rắn chờ niềm vinh quang như thể đang/cứ tỏa rộng ra  trước gã [gã nói gã nằm mơ thấy mình mặc áo gấm đi giữa ba quân với  cờ xí rợp trời nhưng tỉnh ra mới biết là gã trở về quê hương khoe công trạng uống rượu say ngã trên bờ mẫu đầy cỏ dại]  lịch sử như cuộc mưu toan trường cửu của lũ rắn, tháng giêng lau sậy lan ra phố và nghe những lời tối nghĩa của chim.

 

[trong những ghi chú]