Ở miền đất có hoa đá đỏ

Johann Korec / Áo

 

 

tôi lại phải ghi vào cuộc hành trình của mình một hạt bụi nữa, một hạt bụi giai nhân, kẻ giấu mặt, tên của nàng, ở miền đất có nhiều hoa đá đỏ ấy người ta gọi nàng là kẻ giấu mặt [không phải người con gái của dáng vẻ vô biên đâu] tôi vừa đặt chân đến miền đất có nhiều hoa đá đỏ ấy, và vừa trông thấy hoa đá đỏ nở ở hai bên đường thì nghe nàng nói thế giới là cuộc chơi không hề kết thúc, cách nói ấy đã nghe ở đâu rồi nhỉ, tôi còn đang lục lọi trí nhớ, thì như thể cuộc phán xử cuối cùng ấy đã diễn ra, và kẻ mơ mộng trong cuộc hành trình có vẻ không thể kết thúc là tôi phải bước lên vành móng ngựa, em đã chờ anh suốt nghìn năm qua, tôi gọi đó là lời phán quyết cuối cùng, và chép ra đây, là chính tai tôi nghe lời nàng vang ra từ một bông hoa đá đỏ [đang nở ở bên đường] như niềm đam mê bất tận, nàng đã lôi tôi vào cuộc chuyện trò mãi về sau tôi vẫn giữ ý kiến rằng đó là cuộc chuyện trò mang tính thiên niên kỷ, bọn người vừa cướp được ngôi thì ngồi ở giữa đường cười ha hả, và xứ sở bỗng rộ lên những lời đả kích nhau, hay nguyền rủa nhau, kẻ vừa mất ngôi nguyển rủa kẻ vừa được ngôi, kẻ có ngôi thấp hơn nịnh hót kẻ có ngôi cao hơn, nơi các đỉnh núi thiêng các vị thần phải nương tựa nhau để sống qua thời chân lý bị khuyết mất, và sáng ra lặng ngắt tiếng chim, thời như thể con người ta không còn biết xấu hổ là gì anh à, nàng bắt đầu nói cho tôi nghe những tin tức về cuộc ẩu đả để giành trị vì thiên hạ, cái buổi sáng đầu mùa xuân ấy có gió núi từ dãy núi phía tây thổi lại còn mang giá buốt của mùa đông, tôi chăm chú nhìn đám hoa đá đỏ ở hai bên đường và nghe lời nàng, thật ra, điều tôi mong mỏi là được nhìn thấy dung nhan nàng, chứ không phải để nghe nàng nói về đám người không còn biết xấu hổ ấy, nhưng giờ thì em đang ở đâu, tôi hỏi, như thể để cho nàng bước ra khỏi những bông hoa đá đỏ, nhưng có lẽ, với nàng, thế giới là cuộc chơi không hề kết thúc, và nàng đang tham dự cuộc chơi, nên nàng phải ở đó, nhưng em định đợi tôi ở đó cho đến bao giờ, tôi lại nói như thể để cho nàng bước ra khỏi nơi nàng đang trú ẩn, nhưng không được, em sẽ chờ anh ở đây cho đến khi kết thúc cuộc chơi anh ạ, nàng nói, như thể lời phán quyết sau cùng, là tôi phải nằm im giữa cái thế giới gần như nát bét này để nhìn ngắm một vẻ đẹp vĩnh hằng,

.

 

[trong cuộc hành trình ấy]