cũng chẳng còn nhớ cho đến lúc nào đó tôi bắt đầu nhìn thế giới như một cuộc chơi
còn lúc bấy giờ tôi như kẻ mộng du ung dung bước giữa những ngổn ngang nơi mặt đất
chẳng phải các nhà thuyết lý quyến dụ tôi
hầu hết bọn họ đã nằm xuống tự những năm tháng cũ chỉ để lại những chữ nghĩa thuyết lý lung linh như dấu vết của những nghĩ ngợi công phu
với tôi lúc ấy những chữ nghĩa thuyết lý ấy như thức ăn thức uống
tôi cứ muốn ngày ngày nằm dài ra giữa đất trời để uống cạn những nguồn mạch của sự nghĩ ngợi được sản sinh ra tự những thế kỷ trước
sự thực tôi đã chẳng thể uống cạn chúng
nhưng vẫn luôn cảm thấy như mình đang đứng ở một nơi thật cao để nhìn thế giới
như kẻ mù lòa tôi vẫn vui vẻ bước đi giữa những lời gào thét cất lên từ những đổ nát