và một ngày mùa thu có kẻ đi ngựa vào làng

 

hay là mùa thu muốn phái đến làng Cù của ta vị sứ giả đương đại

người kỵ sĩ già không mắt không tai vừa bước xuống khỏi lưng con ngựa già đã reo lên

a, ngôi làng của thế kỷ, những tiếng khóc trẻ thơ, thông điệp của thời chưa qua gửi cho thời chưa đến, ta, kẻ lữ khách chẳng bao giờ cô độc như nghe thấy những lời lẽ chân thành vừa được gửi đi, phải rồi, đây là cái thế kỷ của rất nhiều tiếng khóc, rất nhiều tiếng khóc, nhưng làng chỉ gửi cho mai sau tiếng khóc trẻ thơ

 

người kỵ sĩ  già không mắt không tai có vẻ như thông thuộc hết mọi ngóc ngách của thế kỷ

ở một khúc quanh vào làng, ông dừng chân đứng ngắm lũ chim cu trên bờ tre đang gù tình, người kỵ sĩ già vừa ngắm bờ tre vừa nghe lũ chim gù tình, trong khi con ngựa già của ông như đứng ngồi chẳng yên, vung vẩy cả đuôi lẫn bờm

này, ngươi có biết không, hạnh phúc là lúc nào cũng bất chợt đến và bất chợt đi

người kỵ sĩ già nói với con ngựa  của mình

và dường như ông thuộc hết mọi ngóc ngách của làng Cù ta

ở một khúc quanh vào làng, ông lại dừng lại, và bắt đầu hát

bài hát dường chỉ dành cho những kẻ không cô độc

 

trái tim em sẽ nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi làm ướt hết nửa phần mặt đất,

và nghe thấy những nụ cười trên môi những kẻ đang hạnh phúc

và,

vào một ngày chót cùng của năm tháng,

trái tim em sẽ là vị phán quan phán quyết ai sẽ tiếp tục sống và ai sẽ tiếp tục chết

 

hay là mùa thu phái sứ giả đến làng Cù ta nói về sự kết cục của thế giới

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.