Joyce Carol Oates người viết không mệt mỏi

  

Oates xuất bản cuốn sách đầu tiên của mình vào năm 1963 và kể từ đó đã xuất bản hơn năm mươi tiểu thuyết, cũng như nhiều tập truyện ngắn, thơ ca, và phi hư cấu. Tiểu thuyết “Them” (1969) của bà đã giành giải National Book Award, và các tiểu thuyết Black Water (1992), What I Lived For (1994), và Blonde (2000) đã được đề cử giải Pulitzer.

  

EM Ở ĐÂU?
truyện ngắn Joyce Carol Oates

Người chồng đã có thói quen gọi vợ, ở đâu đó trong nhà-nếu cô ấy ở tầng trên, anh ở tầng dưới, nếu cô ấy ở tầng dưới, anh ở tầng trên- và khi cô trả lời, Vâng? Cái gì? anh sẽ tiếp tục gọi cô, như thể anh không nghe thấy và với không khí kiên nhẫn không thoái mái: “Xin chào? Xin chào? Và như thế cô không còn lựa chọn nào khác ngoài vội vã với anh, anh ở đâu, bất cứ chỗ nào trong nhà, tầng dưới, tầng trên, trong tầng hầm,  hay bên ngoài boong tàu, ở sân sau, hay ở đường xe chạy. Vâng? Nàng gọi, cố giữ điềm tĩnh. “Cái gì?” Và anh sẽ nói với cô-một lời phàn nàn, một lời chỉ trích, một lời phê bình, một lời nhắc nhở, một câu hỏi, và rồi, sau đó, nàng sẽ nghe anh gọi lại với sự khẩn cấp hơn, “Xin chào? Xin chào? Em  ở đâu?” và cô sẽ gọi lại, Vâng? Cái gì? , cố xác định anh ở đâu. Anh sẽ tiếp tục gọi, không nghe thấy cô, vì anh không thích mang máy trợ thính lúc dạo quanh nhà, nơi chỉ mỗi vợ anh nghe. Anh phàn nàng rằng một trong những thiết bị nhỏ bằng nhựa có hình dáng con ốc làm tai anh bị thương, phần tai trong mỏng manh bị đỏ lên, thậm chí đã chảy máu, và do vậy anh sẽ gọi một cách khó chịu, “Xin chào? Em ở đâu?”- vì người phụ nữ đã luôn đi ra một nơi nào đó ngoài tầm nghe của anh, và anh không bao giờ biết cô ở nơi vực thẳm nào hoặc cô đang làm gì, cùng lúc là sự quá bực mình về chồng của cô- cuối cùng cô bước vào và chạy đến thở không nổi để tìm anh , và khi anh trông thấy cô anh nói một cách trách móc, Em ở đâu? Anh rất lo lắng về em khi em không trả lời” . Và cô nói, cười, gắng cười, dù không có gì phải cười. “Nhưng mọi lúc là anh ở đây”. Và anh vặn. “Không, em đã không. Em đã không. Anh đã ở đây, và em không ở đây”. Và sau đó ngày hôm đó, sau bữa trưa và trước giấc ngủ ngắn của anh, trừ khi trước bữa trưa và sau giấc ngủ ngắn của anh, người vợ đã nghe người chồng gọi nàng, “Xin chào? Xin chào? Em ở đâu?”, và ý nghĩ đến với nàng, Không. Tôi sẽ trốn khỏi anh ấy. Nhưng nàng đã không thể làm một việc trẻ con như vậy. Thay vào đó cô đứng nơi cầu thang úp bàn tay lên miệng và gọi anh, “Em ở đây. Em luôn ở đây. Chứ em còn biết nơi nào nữa” . Nhưng người chồng đã không thể nghe thấy nàng và tiếp tục gọi, “Xin chào? Xin chào? Em ở đâu?”, cho đến cuối cùng cô  gào lên, “Anh muốn gi? Em sẽ nói với anh, em ở đây”. Nhưng người chồng đã không thể nghe thấy, tiếp tục gọi, “Xin chào? Em ở đâu? Xin chào?”và cuối cùng người vợ không còn chọn lựa nào khác ngoài nhượng bộ, vì người chồng đang kêu lên một cách phẫn nộ, tức giận, lo lắng. Đi xuống cầu thang cô vấp chân ngã, ngã rất nặng, và cổ nàng lập tức bị gãy, và cô chết nơi chân cầu thang, trong khi ở một trong những căn phòng tầng dưới, hoặc có lẽ trong hầm rượu, hoặc trên boong tàu ở phía sau ngôi nhà, người chồng tiếp tục gọi với sự khẩn cấp gấp bội “Xin chào? Xin chào? Em ở đâu”

 

WHERE ARE YOU?

short story of Joyce Carol Oates

The husband had got into the habit of calling the wife from somewhere in the house—if she was upstairs, he was downstairs; if she was downstairs, he was upstairs—and when she answered, “Yes? What?,” he would continue to call her, as if he hadn’t heard and with an air of strained patience: “Hello? Hello? Where are you?” And so she had no choice but to hurry to him, wherever he was, elsewhere in the house, downstairs, upstairs, in the basement or outside on the deck, in the back yard or in the driveway. “Yes?” she called, trying to remain calm. “What is it?” And he would tell her—a complaint, a remark, an observation, a reminder, a query—and then, later, she would hear him calling again with a new urgency, “Hello? Hello? Where are you?,” and she would call back, “Yes? What is it?,” trying to determine where he was. He would continue to call, not hearing her, for he disliked wearing his hearing aid around the house, where there was only the wife to be heard. He complained that one of the little plastic devices in the shape of a snail hurt his ear, the tender inner ear was reddened and had even bled, and so he would call, pettishly, “Hello? Where are you?”—for the woman was always going off somewhere out of the range of his hearing, and he never knew where the hell she was or what she was doing; at times, her very being exasperated him—until finally she gave in and ran breathless to search for him, and when he saw her he said reproachfully, “Where were you? I worry about you when you don’t answer.” And she said, laughing, trying to laugh, though none of this was funny, “But I was here all along!” And he retorted, “No, you were not. You were not. I was here, and you were not here.” And later that day, after his lunch and before his nap, unless it was before his lunch and after his nap, the wife heard the husband calling to her, “Hello? Hello? Where are you?,” and the thought came to her, No. I will hide from him. But she would not do such a childish thing. Instead she stood on the stairs and cupped her hands to her mouth and called to him, “I’m here. I’m always here. Where else would I be?” But the husband couldn’t hear her and continued to call, “Hello? Hello? Where are you?,” until at last she screamed, “What do you want? I’ve told you, I’m here.” But the husband couldn’t hear and continued to call, “Hello? Where are you? Hello!,” and finally the wife had no choice but to give in, for the husband was sounding vexed and angry and anxious. Descending the stairs, she tripped and fell, fell hard, and her neck was broken in an instant, and she died at the foot of the stairs, while in one of the downstairs rooms, or perhaps in the cellar, or on the deck at the rear of the house, the husband continued to call, with mounting urgency, “Hello? Hello? Where are you?”

 

nguồn:  https://www.newyorker.com/books/flash-fiction/where-are-you