Ovid (1) và Biến Hình

 

Tóm tắt cốt truyện của Metamorphosee là dễ dàng. Tại sao? Bỡi vì nó không có cốt truyện. Ở đó bạn có nó, bây giờ đóng sách lại, đi ăn bữa ăn nhẹ. Bạn đã chọn loại thức ăn nhẹ gì? Chúng ta có thể có vài thứ. Trong ý nghĩ thứ hai, bạn giữ nó: Chúng ta đã có đầy đủ sự tốt lành về Ovid .

Nhưng làm thế nào chúng ta có thể đầy những cuốn sách không có cốt truyện? Rất vui vì bạn đã hỏi. Vấn đề là, chỉ vì The Metamorphses không có cốt truyện có thể nhận ra không có nghĩa là nó không cô đọng lại với những thực đơn thần thoại ( Tất nhiên, mỗi một câu chuyện thần thoại Ovid kể có câu chuyện riêng của nó, nhưng, vì có trên 200 câu chuyện kể, chúng ta thực sự không thể chạm vào tất cả chúng ở đây) Thật ra, The Metamorphoses là cô đọng tới mức bạn thậm chí đã không có chuyện đọc nó liền một mạch, nếu bạn muốn thưởng thức những gì nó hướng tới, bạn có thể một cách nhiều hơn là bắt đầu ở đâu bạn muốn, hoặc chỉ nhìn vào mục lục để tìm những huyền thoại bạn yêu thích, và đi thẳng đến chúng. Bằng cách này,  nó là cách thức như một bữa ăn tự chọn __với sự khác biệt rằng, một khi bạn gắn chặc với nó, bạn rất có thể tiến tới trước và ăn toàn bộ thứ đó.

OK, bạn đang nói, nhưng ngay cả một bữa ăn tự chọn không có tất cả mọi thứ: bạn đã có chả giò ở đây, gạo của bạn ở đó, cải xà lách của bạn ở đó, chắc chắn phải có một số loại nguyên tắc về tổ chức! Vâng, bạn đã xoắn cánh tay chúng tôi, Và bạn đúng. Đây là sự phân tích.

Bài thơ của Ovid bắt đầu với sự sáng tạo thế giới, mà ông mô tả trong một hỗn hợp những thuật ngữ khoa học và siêu nhiên. Rồi thì ông nói về việc tạo ra con người, Bốn Thời Đại của nhân loại sơ khai ( Vàng, Bạc, Đồng và Sắt), tiếp theo là Lũ Lớn quét sạch toàn bộ cuộc sống con người  trừ một người Hy Lạp có tên Deucalion và vợ ông ta Pyrrha. Sau khi Deucalion và Pyrrha phục hồi trái đất, Ovid bắt đầu nói về những biến cố lạ lùng phức tạp liên quan đến các vị thần, thần trái đất và loài người, tất cả tập trung vào những khoảnh khắc chuyển hóa từ trạng thái vật lý này sang trạng thái vật lý khác. Về mặt lý thuyết, những câu chuyện này theo nhau trong thời gian, dù trong thực tế nó trở nên phức tạp hơn, vì có quá nhiều  hồi tưởng và những hồi tưởng trong hồi tưởng. Điều này nghe có vẻ lầm lẫn, nhưng thực sự ấn tượng và thú vị để đọc.

Trong bất kỳ trường họp nào, một câu chuyện lịch sử rõ ràng bắt đầu thành hình dạng chung quanh cuốn sách thứ 12 [The Metamorphoses gòm 15 cuốn] khi Ovid bắt đầu nói về cuộc chiến thành Troa (Để có nhiều thông tin hơn về cuộc chiến thành Troa, xin xem lại hướng dẫn của Shmoop về sử thi Iliad và Odyssey của Homer cũng như sử thi Aeneid của Virgil). Cuộc chiến thành Troa không phải chỉ chứa các hành động của nhiều anh hùng Hy Lạp nổi tiếng , mà còn cung cấp bối cảnh cho nguồn gốc của Rome. Phần nguồn-gốc-Rome đến từ gương mặt của Aeneas, người anh hùng thành Troa, người mà Ovid theo chân khi anh ta làm cuộc hành trình từ đống đổ nát của Troa, thuộc đất Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay, trong tất cả các cách để đến Ý, nơi anh ta chiến đấu với một cuộc chiến và tìm thấy một thành phố mới (sử thi Aeneid của Virgil là tất cả chuyện này) Sau đó, Ovid theo dõi hậu duệ của Aeneas__tức những người La Mã đầu tiên__cho đến những gì gọi là thời đại của ông: thời Augustus, vua đầu tiên của La Mã.
Ovid kết thúc bài thơ với lời cầu nguyện cho tương lai của Rome và Augustus. Ông cũng bày tỏ sự tin tưởng rằng ông sẽ được nhớ mãi. Bằng cách này, bài thơ của Ovid cùng lúc trải dài vào quá khứ xa xôi và tiến về tương lai xa xôi.

[Summing up the plot of Ovid‘s Metamorphoses is easy. Why? Because it doesn’t have one. There you have it, case closed; now go have a snack. What kind of snack did you get? Can we have some? On second thought, you keep it: we’re already full of Ovidian goodness. 

But how can we be full of the book that has no plot? So glad you asked. The thing is, just because The Metamorphoses doesn’t have a recognizable storyline doesn’t mean it isn’t jam-packed with mythological goodies. (Of course, each of the myths Ovid tells has its own story, but, since there are over 200 of them, we can’t really touch on them all here.) In fact, The Metamorphoses is so jam-packed that you don’t even have to read it all the way through; if you want a taste of what it’s about, you can pretty much start anywhere you want, or just look in the index to find your favorite myths, and go straight to those. In this way, it’s sort of like an all-you-can-eat buffet – with the difference that, once you get hooked, you’re likely to go ahead and eat the whole thing.

OK, you’re saying, but even a buffet doesn’t have everything all mixed together: you’ve got your spring-rolls over here, your rice over there, your salad there; surely there’s got to be some sort of organizing principle! Well, you’ve twisted our arm, and you’re right. Here’s the breakdown. 

Ovid’s poem begins with the creation of the world, which he describes in a mixture of scientific and supernatural terms. Then he talks about the creation of human beings, the Four Ages of early humanity (Gold, Silver, Bronze, and Iron), followed by the Great Flood that wiped out all human life except for a Greek guy named Deucalion and his wife Pyrrha. After Deucalion and Pyrrha repopulate the earth, Ovid starts talking about various strange occurrences involving gods, demigods, and mortals, all centering on moments of transformation from one physical state to another. In theory, these stories follow each other in time, though in practice it gets more complicated, as there are lots of flashbacks and flashbacks-within-flashbacks. This sounds confusing, but is actually really cool and fun to read.

In any case, a clearer historical narrative starts to take shape around Book 12, when Ovid starts telling about the Trojan War. (For more information about the Trojan War, check out Shmoop’s guides to Homer’s the Iliad and Odyssey, as well as Virgil’s Aeneid.) Not only does the Trojan War contain the actions of many famous Greek heroes, it also provides the backdrop for the origins of Rome. The origins-of-Rome bit comes in the figure of Aeneas, the Trojan hero whom Ovid follows as he journeys from the ruins of Troy, in modern Turkey, all the way to Italy, where he fights a war and founds a new city (Virgil’s Aeneid is all about this). Then, Ovid follows the descendents of Aeneas – i.e., the first Romans – down to what was for him the present day: the age of Augustus, the first Roman Emperor.

Ovid ends the poem with a prayer for the future of Rome and Augustus. He also expresses confidence that he will be remembered forever. In this way, Ovid’s poem both stretches back into the distant past and forward into the equally distant future.

nguồn: https://www.shmoop.com/metamorphoses/summairy.html ]

 

 

BIẾN HÌNH/ CUỐN I

trích

Tạo dựng từ sự khác nhau của các cơ thể, những hình hài đột biến
Nữ thần Muse (2)của tôi sẽ hát: __sức mạnh thiên thần cho sự trợ giúp
Từ bạn những thay đổi khơi nguồn___kích thích ngòi bút của tôi

Kết nối với từng thời kỳ của những bài hát táo bạo của tôi
Sự bất tuân phục từ sự cai quản thô lỗ của đấng toàn năng Chaos cũ kỹ
Cho đến bây giờ thế giới nằm ở bên dưới nụ cười của Augustus
Trong khi đó không phải trái đất cũng không phải biển nơi chốn họ sở hữu
Cũng không phải bóng râm màu thiên thanh được treo lên
Không che phũ tất cả, mỗi một ngoại lệ được bày ra

Và một hình thái của chết hết thảy phẩm chất tự nhiên mang lấy
Sự mất cva6n đối,. thô lỗ, và đấng toàn năng Chaos gọi tên một cách minh bạch
Cùng một lần cuộc đấu tranh được định vị, mỗi một phần tử
Sự xa lạ lầm lẫn được đưa vào thế giới:__Mặt trời (3) vẫn chưa
Quay xuyên qua khoảng xanh lơ chiếc xe bằng lửa của nó
Cũng không phải nuôi dưỡng ánh sáng từng phần của nó với những tia sáng vay mượn
Không phải trái đất hình cầu cân bằng bên trong bằng trọng lượng của nó
Đã treo lên những thứ chưa xác định trong bầu trời bao la
Không phải bầu trời:__Cũng không phải nữ thần Biển (4) đã
Ôm choàng mảnh đất trong cánh tay rộng lớn ôm đồm của nàng
Không chắc cho lắm trái đất, với hỗn họp nước và khí
Làm mờ không khí, không mùi vị là những cơn sóng
Cùng lúc sữ đụng độ giữa các phần tử dẫn đến rắc rối:
Lạnh chống lại nóng, và ẩm khô đối chọi nhau
Nhẹ, nặng, cứng, và mềm, cột nhau trong trận chiến

Thần Lord vĩ đại của thế giới đứng lên __cuộc xung đột chấm dứt
Trái đất vững chắc từ bầu trời xanh cùng với nhau phân biệt với các sự vật khác
Cuộn lại làn sóng bay khỏi đất , và đặt vào
Nơi khí ether trong suốt tham dự vào làn khí mơ hồ

Xác định từng phần tử, và từ khối lượng
Hổn loạn, tuyển lựa, trong tổ chức hòa âm
Thần giữ [tất cả] lại với nhau, và tất cả đều đồng thuận. Trong bước nhảy cao cả
Khí ether nóng bừng cho đến bầu trời vô cùng
Không khí trong khí quyển, trong sự nhẹ nhàng tiếp theo
Lờ mờ trước mắt:__sự dày đặc trái đất cường tráng bị kéo xuống
Khối lượng nặng hơn, và vây lấy mọi bên
Bằng sóng chảy vòng quanh, chiếm chỗ của nàng (5)ở bên dưới

_____

(1)Publius Ovidius Naso (43 tcn– 17 hoặc 18 scn), hay còn gọi là Ovid ở các nước nói tiếng Anh, là nhà thơ La Mã nổi tiếng với các tác phẩm HeroidesAmores, và Ars Amatoria.
Ông đã viết tác phẩm Metamorphoses bằng tiếng Latin vào thời đại của hoàng đế La Mã Augustus, nhưng cũng chính Augustus là người trục xuất Ovid vì tác phẩm của ông bị  cho là ‘tục tĩu’. Tập  anh hùng ca của Ovid gòm 15 cuốn chủ yếu kể lại các truyền thuyết Hy Lạp cổ, nhưng biến chúng thành những câu chuyện phù hợp với sự tinh tế của dân La Mã. Dưới ngòi bút Ovid, hay Virgil, những trò lố của các vị thần trở nên tục hơn, sốc hơn, hài hước và bi tráng hơn.
Ovid kể chuyện theo từng đoạn thơ, đa phần là về cuộc đời tình ái của Jupiter, vị thần chuyên hành động theo ham muốn, biến thành bò, thành mây, thành đống vàng để đánh lừa và cám dỗ các vị thần nữ. Ông kể về lòng dũng cảm của Perseus, dũng sĩ giết Medusa; và sự dại dột của Phaethon, người ráng lái xe ngựa chariot để kéo mặt trời lên. Ovid là tác giả thần thoại cổ mà những họa sĩ thuộc thời thế kỷ 16 và 17 rất yêu thích.

(2) nữ thần Muses: 9 người phụ nữ trẻ xinh đẹp tượng trưng cho: khoa học, văn học và nghệ thuật, họ chính là nguồn cảm hứng cho sáng tác thi ca và âm

(3)Muse: trong thần thoại Hy Lạp  và La mã, chín vị nữ thần, con gái Zeus và nữ thần ký ức Mnemosyne

(4) Amphitrite  (Greek: Ἀμφιτρίτη)  nữ thần biển và vợ của  Poseidon
(5)”her”/ “nàng” ở đây là chỉ cho trái đất

 

 

METAMORPHOSES/ BOOK I

 

excerpt

 From bodies various form’d, mutative shapes
My Muse would sing:—Celestial powers give aid!
From you those changes sprung,—inspire my pen;
Connect each period of my venturous song
Unsever’d, from old Chaös’ rude misrule,
Till now the world beneath Augustus smiles.
    While yet nor earth nor sea their place possest,
Nor that cerulean canopy which hangs
O’ershadowing all, each undistinguish’d lay,
And one dead form all Nature’s features bore;
Unshapely, rude, and Chaos justly nam’d.
Together struggling laid, each element
Confusion strange begat:—Sol had not yet
Whirl’d through the blue expanse his burning car:
Nor Luna yet had lighted forth her lamp,
Nor fed her waning light with borrowed rays.
No globous earth pois’d inly by its weight,
Hung pendent in the circumambient sky:
The sky was not:—Nor Amphitrité had
Clasp’d round the land her wide-encircling arms.
Unfirm the earth, with water mix’d and air;
Opaque the air; unfluid were the waves.
Together clash’d the elements confus’d:
Cold strove with heat, and moisture drought oppos’d;
Light, heavy, hard, and soft, in combat join’d.
    Uprose the world’s great Lord,—the strife dissolv’d,
The firm earth from the blue sky plac’d apart;
Roll’d back the waves from off the land, and fixt
Where pure ethereal joins with foggy air.
Defin’d each element, and from the mass
Chaötic, rang’d select, in concord firm
He bound, and all agreed. On high upsprung
The fiery ether to the utmost heaven:
The atmospheric air, in lightness next,
Upfloated:—dense the solid earth dragg’d down
The heavier mass; and girt on every side
By waves circumfluent, seiz’d her place below.

nguồn : http://www.gutenberg.org/files/28261/28621-h/28621-h.htm