Zbigniew Herbert [Ba Lan, 1924-1998] Một bài thơ ballad [bảo] rằng chúng ta không mất đi

Những người ấy giong buồm vào lúc sáng sớm
nhưng sẽ không bao giờ trở lại
chỉ để lại những dấu vết trên sóng
.

một cái vỏ sò rơi xuống đáy biển
đẹp như đôi môi đã hóa đá
.
những người ấy đã đi trên con đường cát
nhưng không thể với tới những ô cửa chớp
dù cho họ đã nhìn thấy những mái nhà–
.
họ phải tìm chỗ trú trong một cái chuông gió

.
nhưng những người ấy chỉ để lại phía sau [họ]
một căn phòng trở nên lạnh lẽo một vài cuốn sách
lọ mực trống rỗng trang giấy trắng—
.

thật ra thì bọn họ chưa hoàn toàn chết
lời thì thầm của bọn họ chu du qua đám giấy dán tường
[và] đấu óc rất mực của họ vẫn sống ở nơi chốn cao

.
thiên đường bọn họ được làm bằng làn khí nước vôi và đất
thiên sứ của gió
sẽ nghiền nát cơ thể bọn họ trong bàn tay của nó
bọn họ sẽ
được mang sang những cánh đồng cỏ của thế giới này

.
.

A BALLAD THAT WE DO NOT PERICH
.

Translated by John Carpenter and Bogdana Carpenter

.

Those who sailed at dawn
but will never return
left their trace on a wave–
.

a shell fell to the bottom of the sea
beautiful as lips turned to stone

those who walked on a sandy road
but could not reach the shuttered windows
though they already saw the roofs–
.

they have found shelter in a bell of air

.
but those who leave behind only
a room grown cold a few books
an empty inkwell white paper–

in truth they have not completely died
their whisper travels through thickets of wallpaper
their level head still lives in the ceiling
.

their paradise was made of air
of water lime and earth an angel of wind
will pulverize the body in its hand
they will be
carried over the meadows of this world