Về trường hợp của H. [chín]

Đã đăng Về trường hợp của H.  [1] [2] [3] [4] [5][6][7] [8]

 

mùa đông ẩm ướt, nặng nề, dường như lễ hội tình yêu hóa trang lại làm cho tôi cảm thấy nặng nề thêm, thực ra, cảm xúc của tôi đã bắt đầu chùng xuống tự hôm nghe bản văn cổ vũ cho lễ hội mùa đông, tức lễ hội tình yêu hóa trang, phát trên loa đường phố của người chăm lo nền văn minh thành phố: ngoài nhu cầu cơm áo, con người còn có những nhu cầu khác, không kém phần quan trọng, trong đó, là niềm vui, lễ hội tình yêu hóa trang như thứ thuốc thử cho nhu cầu tinh thần của con người, lý thuyết, thực ra là xám xịt, còn đời sống như những rừng cây xanh tốt, tôi nghe, và cứ thấy tình cảm mình chùng xuống, một thứ cảm xúc phức tạp, không phải tức giận, cũng không phải buồn phiền, bỡi người chăm lo nền văn minh của thành phố tôi yêu lại đi cóp nhặt lời người khác xáo xào lại làm thành lời của mình, ngoài đường phố đã có tiếng hát trổi lên, lễ hội tình yêu hóa trang đã thực sự diễn ra, một nghìn nam nữ thanh niên thành phố đã được người chăm lo nền văn minh thành phố mang ra tập huấn suốt mấy tháng qua, hầu như đêm nào cũng nghe thấy tiếng hát của bọn chúng ngoài đường phố, đám tuổi trẻ được chọn để tập huấn cho lễ hỗi quả tình giống những kẻ may mắn được trải qua những phút giây thoát xác, thật sự, bọn chúng đã ra khỏi mình, ra khỏi cảnh sống chúng vốn là thế, để nhập vào những giây phút có vẻ như đang bay vào cõi khác, những tháng ngày qua, đêm, rảo thử xuống đường phố, tôi cũng đã nhiều lần nhìn thấy đám tuổi trẻ được chọn làm hạt nhân cho lễ hội, ca hát, nhảy nhót, hôn nhau, cốt yếu của lễ hội tình yêu hóa trang là hôn nhau giữa cuộc sống thường nhật, tôi không còn lạ gì nữa, song, khi lễ hội hóa trang chính thức diễn ra, thứ cảm xúc đã chùng xuống trước đó của tôi cứ thôi thúc tôi ra đường để coi thử khi tòan bộ cư dân thành phố cùng với đám tuổi trẻ  hạt nhân tham gia lễ hội thì cái không khí đó nó như thế nào, buổi sáng mùa đông không mưa, chỉ có vẻ ẩm ướt, nặng nề, tôi cũng bắt chước mọi người mua trang phục hóa trang, chú thích thứ nào, của  thần linh hay của  ma quỉ, một đứa trẻ bán trang phục lễ hội mời mọc tôi, trong số đủ các thứ mặt nạ thần linh, ma quỉ, các loài vật, tôi chọn một cái mặt nạ người bình thường phù họp với lớp tuổi tôi,  rồi nhập vào dòng người đang nhảy nhót, tất cả đều làm mỗi động tác là nhảy nhót và ôm hôn nhau, những con người trong đủ các thứ trang phục lạ lẫm đang ôm hôn nhau, tôi cảm thấy có chút buồn nản khi nhìn thấy các ông già ôm hôn những cô gái rất trẻ, dù tôi không biết đích xác là họ có phải là già thật, hay trẻ thật, hay chỉ là hóa trang, nó là thứ thú vui tinh thần như người chăm lo nền văn minh thành phố cổ súy, nhưng tôi vẫn cứ thấy không ổn, một thứ tình yêu có màu sắc thú vật, bỗng cái ý tưởng ấy thoáng qua nghĩ ngợi của tôi, rồi một cô gái vận áo quần tiên nữ, đi giày vải, nhìn gương mặt hóa trang thì cùng lớp tuổi tôi, đến mời tôi nhảy nhót, tôi có chút hoảng hốt, nhưng rồi cái cảm xúc đã chùng xuống trước đó của tôi thôi thúc tôi cứ thử cho biết, rồi nàng lặng lẽ ôm hôn tôi, hai gương mặt hóa trang chạm vào nhau, và thú thật, tôi chẳng nghe có chút rung động tình ái nào, chỉ cảm thấy hơi buồn cười với thứ ý nghĩ rằng biết đâu đó là một thằng cha vá lớp xe, hay một ông cụ xích lô, hay một kẻ bốc vác ở bến tàu, nhân có cuộc hóa trang tình yêu, đã chơi xả láng một chút như thể để thoát khỏi cái cảnh nghèo nàn buồn tẻ được phút nào hay phút nấy, rồi chúng tôi thôi ôm  nhau, cùng đến ngồi nơi ghế đá ở ven đường giữa lúc cuộc hóa trang như đang ở vào thời điểm cao trào, âm nhạc vang lên, tiếng ca hát vang lên giữa những hò hét loạn xạ, tự dưng, cả hai chúng tôi có vẻ đều muốn trở lại những giây phút thật, không còn hóa trang, thì ra, khi gỡ mặt nạ hóa trang, chúng tôi là những kẻ quen thân nhau từ lâu, đó là bà chị bán rau cải hơn tôi những mười tuổi, rất nhiều buổi sáng, tôi trên đường thể dục đi bộ, chị trên đường đến chợ bán rau cải, rất nhiều lần chúng tôi cùng đi trên  đường phố đó, những cuộc chuyện trò về những buồn vui của cuộc sống con người, đã gặp nhau là chuyện trò không ngớt cho đến lúc chia tay nhau, em về đi nhé, câu ấy, chị vẫn nói với tôi mỗi lần chia tay nhau, khi gỡ mặt nạ hóa trang, nơi ghế đá, chúng tôi có hơi bỡ ngỡ một chút, nhưng liền lấy lại bình thường, chị thật là có lỗi với em, chị ấy nói, không sao đâu, tôi nói, buổi sáng mùa đông vẫn ẩm ướt, nặng nề,

 

 

Leave a Reply

Your email address will not be published.